Để tránh những rắc rối có thể xảy ra, biên kịch bao giờ cũng yêu cầu tác giả văn học viết giấy ủy quyền chuyển thể. Trong đó có mục đề rõ biên kịch được quyền sử dụng nội dung tác phẩm văn học phù hợp với kịch bản.
Nếu như bà đạo diễn trẻ tuổi thanh minh trên báo chí rằng: bà ta chỉ làm phim truyện dựa theo một số tình tiết của tiểu thuyết và không có tham vọng “ôm” hết lịch sử cuộc chiến ở Quảng Trị, thì đã đành và cũng dễ thông cảm, bởi ít kinh nghiệm nghề nghiệp, nhưng có không ít vị mang hàng đống tri thức quân sự, lịch sử, văn học, văn hóa… ra để bênh vực cho lý lẽ ngây thơ kia thì thực đáng buồn.
Các tài liệu liên quan đến lịch sử thực sự của quá trình Kiev gia nhập liên minh châu Âu được ghi lại trong cuốn sách "Nhà Trắng – Ý, sự bóp méo thông tin ở một quốc gia vệ tinh". Chính Nhà Trắng đã quyết định những quốc gia Đông Âu nào nên trở thành thành viên NATO.
Công nghiệp văn hóa góp phần thúc đẩy kinh tế quốc gia, đó là khẳng định của Hiệp hội Phát triển công nghiệp văn hóa Việt Nam trong lễ ra mắt tại TP.HCM sáng 13/9.
Họa sĩ biếm Sa Tế đã qua đời ở tuổi 65, vì cơn đột quỵ, lúc 14h ngày 11/9. Làng báo trào phúng nước nhà lại mất đi một cây cọ tài danh.
Thơ Thy Nguyên buồn đau, chua xót nhưng không mềm yếu. Thơ chị là tiếng nói người đàn bà đủ buồn, đủ đau, nhưng cũng đủ trầm tĩnh để đi qua những sóng gió cuộc đời.
Khoảng mươi năm trở lại đây, đời sống văn chương ghi nhận sự chuyển động tích cực của dòng chảy văn học dành cho thiếu nhi với sự nở rộ số lượng tác phẩm và đội ngũ tác giả. Nhiều người quan tâm đến văn học dường như cũng có cảm nhận về một khoảng trống của phê bình văn học thiếu nhi để có thể có những đánh giá đầy đủ một lĩnh vực có ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống tinh thần của thế hệ tương lai của đất nước.
Nữ họa sĩ Mai Thị Kim Uyên mang 54 bức tranh sơn mài từ Pleiku xuống TP.HCM ra mắt công chúng đô thị phương Nam, với triển lãm ‘Những vì sao trong đêm’ khai mạc ngày 9/9.
Thêm điểm ghi nhận chiến công nữa của VTV nói chung, cụ thể hơn của VFC: Ban lãnh đạo của VTV nói chung, của VFC nói riêng luôn luôn chứng tỏ BẢN LĨNH của mình để trước sau, không chung chiêng, lùi bước khi phải ỦNG HỘ CÁI TÔI CHỦ THỂ - yếu tố bảo đảm thành công của mọi sáng tạo nghê thuật.
Thế là sau gần 10 năm kiên cường chống chọi lại căn bệnh Alzheimer quái ác, Nghệ sĩ Nhân dân- đạo diễn Phạm Thị Thành, một trong những tên tuổi lớn nhất của sân khấu VN đã vĩnh biệt chúng ta ngày 3/9/2025 vừa qua. Nhớ bà, chúng ta nghĩ về một nghệ sĩ lớn đã trọn đời cống hiến tài năng và tâm huyết của mình cho sân khấu và tuổi trẻ…
Levitan có khuôn mặt đẹp trai, quý phái. Phụ nữ thấy anh ấy đẹp trai, anh ấy biết điều này và thường xuyên tán tỉnh họ. Bản thân Levitan cũng có một tình yêu mãnh liệt. Những đam mê của anh ta với đủ thứ ngớ ngẩn, bao gồm cả đam mê súng đạn.
Khổ cho Ông Cụ, biết Paris, biết Berlin, biết Moscou... mà lại chưa biết Hà Nội. Ông Cụ về Hà Nội với bộ quần áo chàm và cái túi vải cũng nhuộm chàm mà người Tày thường đeo trong khi lên nương rẫy hoặc đi chợ, con người mà vài chục năm sau cả thế giới biết tiếng.
Siêu đô thị TP.HCM sau nửa thế kỷ thống nhất non sông, có hai thương hiệu quốc gia tầm cỡ quốc tế, mà hầu như người Việt Nam nào cũng biết: bia Sài Gòn và báo Tuổi Trẻ. Bia Sài Gòn làm người ta say, báo Tuổi Trẻ làm người ta nghiện. Ít nhất, từng như vậy.
Nhà thơ Vũ Từ Trang mất cách nay đã hơn 5 năm, nhưng trong câu chuyện của bạn bè, gia đình, những người quen biết mỗi khi nhắc đến anh thì luôn như đang nói về một người còn đang hiện diện. Có người do quan hệ xã hội, có người thân nhưng đều chung nhận xét, anh là một người tử tế. Dù chỉ mới gặp gỡ anh đôi ba lần nhưng đủ đem lại cảm giác yên tâm, không chút nghi ngại, đề phòng. Bởi vậy anh có nhiều bạn bè.
‘Về trong lá trút’ là tác phẩm đánh dấu tuổi tri thiên mệnh của nhà thơ Lê Quý Nghi, với nhiều suy tư về thăng trầm cuộc sống và vui buồn cá nhân 'chỗ ta ngồi hoàng cúc mấy lần quên'.
Những năm gần đây, đời sống âm nhạc Việt Nam ngày càng xuất hiện nhiều sản phẩm khai thác chất liệu âm nhạc và văn hóa dân gian. Có vẻ như đời sống âm nhạc nghệ thuật đang có xu hướng quay trở về với truyền thống, tôn vinh các giá trị truyền thống. Nhưng để nối dài đời sống của di sản, chúng ta cần những sáng tạo mới đương đại chứ không chỉ dùng truyền thống để làm màu hay trang trí.
Một nhà văn có thể được biết đến qua các tác phẩm, nhưng cách họ hiện diện, đối thoại, tranh luận, hay phản ứng trước công chúng và ứng xử với đời sống văn chương mới là lớp "nền" quan trọng để công chúng và giới chuyên môn nhận diện họ toàn vẹn.
‘Những ngày ở Paris’ là tập hồi ức về khoảng thời gian du học Pháp của chuyên gia tim mạch Nguyễn Hoài Nam, vừa được ra mắt công chúng tại TP.HCM sáng 24/8.
Thạch Quỳ lên lớp nghe các nhà giáo, nhà văn Nga thuyết trình đâu đó chưa đầy nửa tháng, anh bỗng ngỏ ý với lớp trưởng là nhà thơ Lê Chí và phiên dịch viên là tôi, muốn đi thăm người con trai đang lao động xuất khẩu đâu đó tận Siberia.
Ở đời, hầu như ai cũng làm “lữ khách” trong một hoàn cảnh, môi trường với một lý do riêng nào đó. Bước vào văn chương, hình tượng lữ khách được quan tâm cả trong sáng tác và tiếp nhận. Cô Kiều cũng có tới 15 năm trong đời làm lữ khách đấy thôi. Một tác phẩm nghệ thuật hay luôn mang ý nghĩa phổ quát của kiếp người. “Truyện Kiều” là như vậy, ai đọc cũng thấy mình trong đó…
Họa sĩ nhí Phạm Hải Nguyên cùng 35 tác phẩm từ Lạng Sơn vào TP.HCM để ra mắt công chúng đô thị phương Nam, tại triển lãm ‘Giấc mơ mang tên mình’.
Ai đã đọc truyện Nam Cao chắc hẳn sẽ thấy những nhân vật “ông giáo” trong “Lão Hạc”, Điền trong “Giăng sáng”, Hộ trong “Đời thừa” và thầy giáo Thứ trong tiểu thuyết “Sống mòn”… đều là “phiên bản” ngoài đời của chính tác giả.
Dù không có những quy định cụ thể nhưng quyền của biên tập viên lại rất lớn, bởi các tác phẩm báo chí nói chung nếu chưa qua tay của biên tập viên thì sẽ không được xuất hiện trước công chúng, vì thế biên tập viên phải là người chịu trách nhiệm kiểm duyệt, chỉnh sửa và hoàn thiện các nội dung văn bản hay bản thảo trước khi công bố.
Từ đầu thế kỉ XXI đến nay, với sự nở rộ của lí thuyết và đa dạng các tác phẩm văn học thế giới được dịch ở Việt Nam, chắc chắn sẽ còn không ít những giao thoa, tiếp nhận, ảnh hưởng của văn chương thế giới trong sáng tác của các nhà văn Việt Nam đương đại.
Lời sau cùng trước khi tòa nghị án, đó là thời điểm đặc biệt. Thời điểm đó, công đường như lắng lại, tĩnh lại, không còn những lời bào chữa ồn ào hay thanh minh, bao biện... Thay vào đó, biết bao bị cáo trước đây từng giữ chức này chức nọ thì nay, trước công đường, họ tĩnh lại để nói về mình, về những đắng cay, lỗi lầm đã trải qua, những hành động sai trái để bây giờ đánh mất quá lớn.
Không thể nào tồn tại một dạng công lý dành cho người này khác hẳn người kia trong một hành vi giống y như nhau. Và, giới luật học trên thế giới vẫn luôn ghi nhớ câu “Công lý phải được thực thi cho dù thiên đường có phải sụp đổ” như một phương châm chủ đạo của nghề.
Tấn thảm kịch cuộc vượt biên tìm đất sống của bà con Việt Nam mình vào giữa thập niên những năm 1980, đối với cả tác giả lẫn giới kiểm duyệt trong nước qua thời gian ngót nghét nửa thế kỷ, hình như cũng đã bớt đi độ nóng, khiến chúng ta may mắn có được một tác phẩm văn chương đích thực.
Họa sĩ Lê Thiết Cương qua đời ngày 17/7 ở tuổi 63, không kịp nhìn thấy cuốn sách cuối cùng của ông là tập tản văn ‘Tiếng chợ’ vừa được Nhà xuất bản Trẻ phát hành.
Nhà thơ Phạm Hầu từng dồn sức theo đuổi hội họa, nhưng sau khi từ giã Trường Mỹ thuật Đông Dương thì ông quay lại với thi ca. Những vần điệu cuối đời, nhà thơ Phạm Hầu khao khát: “Tôi theo tư tưởng vô cùng tận/ Chỉ gặp vô cùng nỗi quạnh hiu/ Sáng sớm: rạng đông, chiều: chạng vạng/ Những giờ mới lạ có bao nhiêu?".
Sau 2 lần diễn ra, mới đây, Hội Nhà văn TPHCM tiếp tục phối hợp cùng Trường Đại học Văn Lang tổ chức chương trình Giao lưu văn chương Việt - Hàn lần thứ ba với chủ đề Gặp gỡ thi ca Việt - Hàn. Hoạt động này đang được kỳ vọng mở ra những cánh cửa để các dân tộc kết nối và hiểu nhau hơn.
Công nghiệp văn hóa góp phần thúc đẩy kinh tế quốc gia, đó là khẳng định của Hiệp hội Phát triển công nghiệp văn hóa Việt Nam trong lễ ra mắt tại TP.HCM sáng 13/9.
Họa sĩ biếm Sa Tế đã qua đời ở tuổi 65, vì cơn đột quỵ, lúc 14h ngày 11/9. Làng báo trào phúng nước nhà lại mất đi một cây cọ tài danh.
Thơ Thy Nguyên buồn đau, chua xót nhưng không mềm yếu. Thơ chị là tiếng nói người đàn bà đủ buồn, đủ đau, nhưng cũng đủ trầm tĩnh để đi qua những sóng gió cuộc đời.
Khoảng mươi năm trở lại đây, đời sống văn chương ghi nhận sự chuyển động tích cực của dòng chảy văn học dành cho thiếu nhi với sự nở rộ số lượng tác phẩm và đội ngũ tác giả. Nhiều người quan tâm đến văn học dường như cũng có cảm nhận về một khoảng trống của phê bình văn học thiếu nhi để có thể có những đánh giá đầy đủ một lĩnh vực có ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống tinh thần của thế hệ tương lai của đất nước.
Nữ họa sĩ Mai Thị Kim Uyên mang 54 bức tranh sơn mài từ Pleiku xuống TP.HCM ra mắt công chúng đô thị phương Nam, với triển lãm ‘Những vì sao trong đêm’ khai mạc ngày 9/9.
Thêm điểm ghi nhận chiến công nữa của VTV nói chung, cụ thể hơn của VFC: Ban lãnh đạo của VTV nói chung, của VFC nói riêng luôn luôn chứng tỏ BẢN LĨNH của mình để trước sau, không chung chiêng, lùi bước khi phải ỦNG HỘ CÁI TÔI CHỦ THỂ - yếu tố bảo đảm thành công của mọi sáng tạo nghê thuật.
Thế là sau gần 10 năm kiên cường chống chọi lại căn bệnh Alzheimer quái ác, Nghệ sĩ Nhân dân- đạo diễn Phạm Thị Thành, một trong những tên tuổi lớn nhất của sân khấu VN đã vĩnh biệt chúng ta ngày 3/9/2025 vừa qua. Nhớ bà, chúng ta nghĩ về một nghệ sĩ lớn đã trọn đời cống hiến tài năng và tâm huyết của mình cho sân khấu và tuổi trẻ…
Levitan có khuôn mặt đẹp trai, quý phái. Phụ nữ thấy anh ấy đẹp trai, anh ấy biết điều này và thường xuyên tán tỉnh họ. Bản thân Levitan cũng có một tình yêu mãnh liệt. Những đam mê của anh ta với đủ thứ ngớ ngẩn, bao gồm cả đam mê súng đạn.
Khổ cho Ông Cụ, biết Paris, biết Berlin, biết Moscou... mà lại chưa biết Hà Nội. Ông Cụ về Hà Nội với bộ quần áo chàm và cái túi vải cũng nhuộm chàm mà người Tày thường đeo trong khi lên nương rẫy hoặc đi chợ, con người mà vài chục năm sau cả thế giới biết tiếng.
Siêu đô thị TP.HCM sau nửa thế kỷ thống nhất non sông, có hai thương hiệu quốc gia tầm cỡ quốc tế, mà hầu như người Việt Nam nào cũng biết: bia Sài Gòn và báo Tuổi Trẻ. Bia Sài Gòn làm người ta say, báo Tuổi Trẻ làm người ta nghiện. Ít nhất, từng như vậy.
Nhà thơ Vũ Từ Trang mất cách nay đã hơn 5 năm, nhưng trong câu chuyện của bạn bè, gia đình, những người quen biết mỗi khi nhắc đến anh thì luôn như đang nói về một người còn đang hiện diện. Có người do quan hệ xã hội, có người thân nhưng đều chung nhận xét, anh là một người tử tế. Dù chỉ mới gặp gỡ anh đôi ba lần nhưng đủ đem lại cảm giác yên tâm, không chút nghi ngại, đề phòng. Bởi vậy anh có nhiều bạn bè.
‘Về trong lá trút’ là tác phẩm đánh dấu tuổi tri thiên mệnh của nhà thơ Lê Quý Nghi, với nhiều suy tư về thăng trầm cuộc sống và vui buồn cá nhân 'chỗ ta ngồi hoàng cúc mấy lần quên'.
Những năm gần đây, đời sống âm nhạc Việt Nam ngày càng xuất hiện nhiều sản phẩm khai thác chất liệu âm nhạc và văn hóa dân gian. Có vẻ như đời sống âm nhạc nghệ thuật đang có xu hướng quay trở về với truyền thống, tôn vinh các giá trị truyền thống. Nhưng để nối dài đời sống của di sản, chúng ta cần những sáng tạo mới đương đại chứ không chỉ dùng truyền thống để làm màu hay trang trí.
Một nhà văn có thể được biết đến qua các tác phẩm, nhưng cách họ hiện diện, đối thoại, tranh luận, hay phản ứng trước công chúng và ứng xử với đời sống văn chương mới là lớp "nền" quan trọng để công chúng và giới chuyên môn nhận diện họ toàn vẹn.
‘Những ngày ở Paris’ là tập hồi ức về khoảng thời gian du học Pháp của chuyên gia tim mạch Nguyễn Hoài Nam, vừa được ra mắt công chúng tại TP.HCM sáng 24/8.
Thạch Quỳ lên lớp nghe các nhà giáo, nhà văn Nga thuyết trình đâu đó chưa đầy nửa tháng, anh bỗng ngỏ ý với lớp trưởng là nhà thơ Lê Chí và phiên dịch viên là tôi, muốn đi thăm người con trai đang lao động xuất khẩu đâu đó tận Siberia.
Ở đời, hầu như ai cũng làm “lữ khách” trong một hoàn cảnh, môi trường với một lý do riêng nào đó. Bước vào văn chương, hình tượng lữ khách được quan tâm cả trong sáng tác và tiếp nhận. Cô Kiều cũng có tới 15 năm trong đời làm lữ khách đấy thôi. Một tác phẩm nghệ thuật hay luôn mang ý nghĩa phổ quát của kiếp người. “Truyện Kiều” là như vậy, ai đọc cũng thấy mình trong đó…
Họa sĩ nhí Phạm Hải Nguyên cùng 35 tác phẩm từ Lạng Sơn vào TP.HCM để ra mắt công chúng đô thị phương Nam, tại triển lãm ‘Giấc mơ mang tên mình’.
Ai đã đọc truyện Nam Cao chắc hẳn sẽ thấy những nhân vật “ông giáo” trong “Lão Hạc”, Điền trong “Giăng sáng”, Hộ trong “Đời thừa” và thầy giáo Thứ trong tiểu thuyết “Sống mòn”… đều là “phiên bản” ngoài đời của chính tác giả.
Dù không có những quy định cụ thể nhưng quyền của biên tập viên lại rất lớn, bởi các tác phẩm báo chí nói chung nếu chưa qua tay của biên tập viên thì sẽ không được xuất hiện trước công chúng, vì thế biên tập viên phải là người chịu trách nhiệm kiểm duyệt, chỉnh sửa và hoàn thiện các nội dung văn bản hay bản thảo trước khi công bố.
Từ đầu thế kỉ XXI đến nay, với sự nở rộ của lí thuyết và đa dạng các tác phẩm văn học thế giới được dịch ở Việt Nam, chắc chắn sẽ còn không ít những giao thoa, tiếp nhận, ảnh hưởng của văn chương thế giới trong sáng tác của các nhà văn Việt Nam đương đại.
Lời sau cùng trước khi tòa nghị án, đó là thời điểm đặc biệt. Thời điểm đó, công đường như lắng lại, tĩnh lại, không còn những lời bào chữa ồn ào hay thanh minh, bao biện... Thay vào đó, biết bao bị cáo trước đây từng giữ chức này chức nọ thì nay, trước công đường, họ tĩnh lại để nói về mình, về những đắng cay, lỗi lầm đã trải qua, những hành động sai trái để bây giờ đánh mất quá lớn.
Không thể nào tồn tại một dạng công lý dành cho người này khác hẳn người kia trong một hành vi giống y như nhau. Và, giới luật học trên thế giới vẫn luôn ghi nhớ câu “Công lý phải được thực thi cho dù thiên đường có phải sụp đổ” như một phương châm chủ đạo của nghề.
Tấn thảm kịch cuộc vượt biên tìm đất sống của bà con Việt Nam mình vào giữa thập niên những năm 1980, đối với cả tác giả lẫn giới kiểm duyệt trong nước qua thời gian ngót nghét nửa thế kỷ, hình như cũng đã bớt đi độ nóng, khiến chúng ta may mắn có được một tác phẩm văn chương đích thực.
Họa sĩ Lê Thiết Cương qua đời ngày 17/7 ở tuổi 63, không kịp nhìn thấy cuốn sách cuối cùng của ông là tập tản văn ‘Tiếng chợ’ vừa được Nhà xuất bản Trẻ phát hành.
Nhà thơ Phạm Hầu từng dồn sức theo đuổi hội họa, nhưng sau khi từ giã Trường Mỹ thuật Đông Dương thì ông quay lại với thi ca. Những vần điệu cuối đời, nhà thơ Phạm Hầu khao khát: “Tôi theo tư tưởng vô cùng tận/ Chỉ gặp vô cùng nỗi quạnh hiu/ Sáng sớm: rạng đông, chiều: chạng vạng/ Những giờ mới lạ có bao nhiêu?".