Bertolt Brecht là bậc kỳ tài trong thơ. Dường như nhìn bất kỳ một hiện tượng nào trong đời sống, ông đều có thơ và có thể cho ra đời một bài thơ hay. Ông đã biến những điều bình thường thành khác thường trong thơ.


 4 THI PHẨM ĐẶC TRƯNG CỦA BERTOLT BRECHT

ĐẶNG HUY GIANG

Ba thi phấm dưới đây, theo tôi, là đặc trưng cho cách viết, cách dựng tứ, cách triến khai một tứ thơ kiểu Bertolt Brecht (1898 – 1956)

1. SỢI DÂY THỪNG BỊ ĐỨT

Sợi dây thừng bị đứt có thể buộc nối lại

Nó lại chắc như xưa

Nhưng dầu sao thừng cũng đã đứt rồi

 

Có thể hai ta còn tái ngộ

Nhưng ở nơi tôi bị em từ bỏ

Sẽ chẳng bao giờ em gặp lại tôi đâu.

                     (Quang Chiến dịch)

 

2. MẶT NẠ KẺ ÁC

Trong buồng tôi treo một điêu khắc gỗ

Mặt nạ cá thân Nhật Bản thếp vàng

Mạch máu hằn trên trán nhăn khốn khổ

Tôi nhìn nó cảm thông:

Làm kẻ ác khó nhọc vô cùng.

                     (Nguyễn Quân dịch)

 

3. NẾU HÒN SỎI NÓI...

Khi bạn tung hòn sỏi lên trời

Hòn sỏi nói: Tôi rơi về đất

Bạn tin hòn sỏi kia nói thật.

 

Nếu có ai ném bạn xuống nước

Chắc chắn bạn sẽ bị ướt.

 

Nếu có cô gái viết thư và hẹn giờ đến gặp

Thì bạn chớ vội tin

Vì đó không phải là tất yếu của tự nhiên.

                                          (Mai Lược dịch)

Cả ba bài đều viết thật giản dị, mở đầu bằng thực chứng. Có thể diễn nôm: “Sợi dây thừng bị đứt, có thể nối lại. Nó có thể chắc như xưa. Nhưng dẫu có thế nào thì là cũng đã bị đứt rồi”. Sau đó, là mối liên hệ với anh và em: Chúng ta chia tay nhau và tái ngộ, nhưng tình cảm của chúng ta chỉ bắt đầu từ mối nối ấy thôi, không phi là cả sợi dây như trước: “Nhưng ở nơi tôi bị em từ bỏ/ Sẽ chẳng bao giớ em gặp lại tôi đâu”. Tư tưởng của bài thơ nằm ở ngay trong hai câu thơ này. Và ý thơ khác lạ cũng nằm ở hai câu thơ này.

Bài “Mặt nạ kẻ ác” khai thác triệt để khía cạnh ác của mặt nạ: “Mạch máu hằn trên trán nhăn khốn khổ”. Từ đó mà tác giả chợt cảm thông và cũng từ đó nãy sinh một câu thơ mang tính định đề đượm chất nhân sinh: “Làm kẻ ác khó nhọc vô cùng”.

Bài “Nếu hòn sỏi nói...”, sau khi nêu hiện tượng như là tất yếu của tự nhiên: Nếu ném hòn sỏi lên trời, hòn sỏi sẽ rơi xuống đất; nếu cái lá rụng, cái lá sẽ rơi về đất; nếu bạn ngã xuống nước, chắc chắn bạn sẽ bị ướt...Những câu ấy không có gì nên thơ và là thơ cả. Nhưng ba câu cuối như đảo ngược tất cả  và đó chính là thơ, là tư tưởng: “Nếu có cô gái viết thư và hẹn giờ đến gặp/ Thì bạn chớ vội tin/ Vì đó không phải là tất yếu của tự nhiên”. Rút ra từ bài thơ: Tất yếu của tự nhiên khác với tất yếu của xã hội.

Bài “Chờ thay lốp xe” thì có khác.

CHỜ THAY LỐP XE
Tôi ngồi xuống lề đường
Chờ người lái xe thay lốp mới
Nơi tôi ở không còn gì chờ đợi
Nơi tôi đi chẳng có gì mới hơn!

Vì sao tôi vẫn trông
Sốt ruột thay lốp mới.

           (Bằng Việt dịch)

Nó một bài thơ giản dị mà sâu sắc, kiệm lời đến nỗi ngỡ không thể giản dị , sâu sắc và kiệm lời hơn được nữa. Hai câu đầu mang tính chất trần thuật, kể về sự cố gặp ở dọc đường khi ôtô của tác giả bị “pan” - một hiện tượng hết sức bình thường trong đời sống thường nhật : “Tôi ngồi xuống lề đường/ Chờ người lái xe thay lốp mới”.
Rồi mạch trần thuật bị đứt quãng, trở nên dồn nén bất thường và rẽ ngay sang mạch suy tưởng, ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm…không khỏi làm người đọc giật mình : “Nơi tôi ở không còn gì chờ đợi/ Nơi tôi đi cũng không có gì mới”.


Chắc chắn ai rơi vào tình thế này, cũng sẽ mòn mỏi, buồn bã như B.Brecht. Bởi vì sao? Bởi vì cái nơi tác giả hy vọng đã không còn gì để hy vọng và nơi tác giả định đến thì cũng cũ mèm. Có cảm giác như tác giả đang đứng giữa ngã ba đường, không biết rồi sẽ đi đâu về đâu. Hoặc có đi thì cũng để mà đi, thế thôi! Nhưng rồi thì B.Brecht vẫn tự đặt ra câu hỏi : “Vì sao tôi vẫn trông/ Sốt ruột khi thay lốp”.
Hai câu  thơ này nêu rõ ý : Cuộc sống dù có thể nào thì chúng ta vẫn phải đi, vẫn phải vận động và vẫn phải sống, dù có thể chỉ là thói quen và bản năng chấp nhận cuộc sống. Và như thế thì mới là cuộc sống.


Hai câu “Vì sao tôi vẫn trông/ Sốt ruột  khi thay lốp” tạo ra bất ngờ mới làm người đọc tiếp tục ngạc nhiên và bị thuyết phục và tạo ra một cái tứ chìm mà độc giả phải đọc và nghiền ngẫm kỹ mới phát hiện ra được.
Đây cũng là chất hiện đại trong thơ B.Brecht. Vấn đề không phải là ngôn từ mà là tư tưởng.
ông là bậc kỳ tài trong thơ. Dường như nhìn bất kỳ một hiện tượng nào trong đời sống, ông đều có thơ và có thể cho ra đời một bài thơ hay. Ông đã biến những điều bình thường thành khác thường trong thơ. Vì vậy, không phải vô cớ mà một nhà phê bình văn học người Đức đã nhận xét: “Trong thơ, B. Brecht mâu thuẫn giữa chủ nghĩa duy lý với trí tưởng tượng đầy ắp cảm xúc từ hiện thực, đã mang đến sự kết tinh cô đọng, vượt xa cả ý đồ sáng tác một cách có ý thức”.