Chẳng biết in bao nhiêu, nhưng chỉ sau
10 ngày, tập thơ “Nhật ký người xem đồng hồ” đã bán hết, và 90% người mua là
không quen biết Nguyễn Quang Thiều. Bạn đọc không quen biết mua là phải. Họ đã
đọc ông thích rồi mua, họ chưa đọc cũng mua vì tò mò xem ông Chủ tịch Hội Nhà
văn Việt Nam làm thơ thế nào...
AI
MUA VĂN, TÔI BÁN VĂN CHO
SƯƠNG NGUYỆT MINH
Có
người nghĩ ngày xưa Hàn Mặc Tử bệnh tật, tâm hồn bấn loạn mà thảng thốt thành
thơ rao bán trăng: “Ai mua trăng tôi bán trăng cho”. Rồi có người cãi là mỹ cảm
siêu thực sáng tạo vô bờ của Hàn, chứ trăng của vũ trụ, của muôn người sao bán
được? Nhưng, “ai mua thơ tôi bán thơ cho”, “ai
mua văn tôi bán văn cho” không phải siêu thực siêu hình, càng chẳng phải giả định
rồi phủ định, mà là hiện thực. Nhà thơ bán thơ, nhà văn bán văn của mình là sự
thật không còn xa lạ trong đời sống.
1. Thời bao cấp, các nhà văn, nhà thơ chỉ có việc sáng tác, sáng
tác cho thật nhiều, thật hay, còn in và phát hành thì nhà nước lo. Dĩ nhiên là
không phải ai viết cũng được in, mà phải lần lượt xếp hàng theo chức vụ, theo đẳng
cấp văn chương.
Đất nước sang thời đổi mới, in và phát
hành sách bao cấp bị xóa bỏ nhưng tác phẩm văn học lại xuất hiện ào ạt hơn,
sinh động hơn. Các giá trị văn học cũ được khẳng định và quay trở lại văn đàn
sau một thời gian vắng bóng như các tác phẩm của Vũ Trọng Phụng, Hàn Mặc Tử,
Nguyễn Bính, Nguyễn Tuân… Đặc biệt là các tác giả được tự bỏ tiền xin giấy phép
xuất bản, tự in tác phẩm và tự bán. Có tác giả bao nhiêu năm xếp hàng chờ in thời
bao cấp, thì lúc ấy in từng bừng, xuất hiện tưng bừng, thậm chí có người “vua
biết mặt, chúa biết tên”, chứ không áo gấm đi đêm như đã từng bị phong bao, ẩn
khuất. Có người in thơ để tặng, có người in thơ để bán. Chợ văn chương rộn ràng
và có bao nhiêu chuyện buồn vui.
Nhà tôi có một quán sách báo ngay từ khi
đổi mới được gần chục năm, bà vợ bán đều đều. Tháng nào cũng có một vài nhà thơ
đến quán nhà tôi gửi sách bán, họ chỉ gửi khoảng hai chục cuốn, bán hết sẽ gửi
tiếp và ngỏ lời trích lại hoa hồng khoảng 25-30%. Giá để sách thì chật, chỉ dám
bày vài cuốn lên bán hết mới đặt lên, còn lại bó chặt để góc quán. Quả thật là
rất khó bán. Thơ ế để lâu chiếm chỗ của tiểu thuyết được Giải thưởng Nobel,
sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, của Doremon truyện tranh Nhật Bản, của “Đắc
nhân tâm”, của “Khi yêu anh sẽ nói gì?”, “Thuật hồi xuân”, “1.000 cách
làm giàu”... Văn ế, thơ ế là chuyện có thật. “Gặp nhau tay bắt mặt mừng/ Tặng
gì thì tặng xin đừng tặng thơ”.
2. Cũng là nhà văn, nhà thơ đi bán sách của mình mà người thì mặc cảm,
đắn đo, do dự, rụt rè; người thì tự tin, quả quyết, mạnh bạo, tưng bừng.
Năm ngoái, nhà văn Y Ban tự in 500 cuốn
tuyển truyện ngắn bìa cứng, đánh số từ 1 đến 500. Bà gửi nhà thơ Lý Hữu Lương
bán trên Tiki 100 cuốn hết veo. Lương điện thoại bảo cô gửi cho cháu thêm trăm
cuốn nữa cháu bán cho, Y Ban bảo cô bán hết sạch rồi. Hết rồi, nhanh thế là bởi
Y Ban rao trên Facebook: “Ai mua văn tôi bán văn cho”, mọi người nhao nhao vào
đặt mua. Bà gò lưng, mỏi tay ký lưu bút, đóng gói gửi chuyển phát nhanh. Bán hết
vèo 400 cuốn bìa cứng đặc biệt, rồi cứ tiếc hùi hụi biết thế in số lượng nhiều
hơn. Y Ban kể chuyện, cười rạng rỡ “như địa chủ được mùa”, rồi bảo tôi: “Anh tự
in bán đi, em bày cách cho”.
Nghe nhà văn Y Ban nói chuyện bán sách,
bỗng nhiên tôi lại nhớ mình cũng đã từng bán văn. Ấy là cái dạo năm 2001, in tập
truyện ngắn “Người ở bến sông Châu”. Lúc đầu, định giao bản thảo cho một nhà xuất
bản làm từ A-Z, nhưng khi ngồi với bạn văn, thấy người nọ khoe bán sách từng
này cuốn, lãi từng này đồng, người này lại bảo tự in thơ tự bán cũng kiếm được
món kha khá, trí tò mò của tôi bỗng nổi lên. Tò mò, nhưng cũng hãi bởi chuyện
sách ế của các nhà văn, nhà thơ nước mình thì tôi đã nhìn thấy tận mắt, sờ được
tận tay.
Tuy vậy, vẫn cứ thử xem sao? In 1.000 cuốn,
chứ không dám in hơn. Giấy phép thì xin ở Nhà Xuất bản Hội Nhà văn, thuê người
dàn trang, trình bày, bìa sách họa sĩ Nguyễn Xuân Hải làm cùng tòa soạn vẽ tặng,
còn in thì thuê một doanh nghiệp tư nhân chỗ nhà văn Phùng Văn Khai quen biết.
Sách ra, việc đầu tiên là tặng người thân, bạn bè, rồi sau đó ra quán sách báo
nhà mình bán. Tiếp theo nữa là bán khắp nơi.
Dạo ấy chưa có mạng xã hội để mà bán
sách trên Facebook, Tiki… mà bán vã, bán theo kiểu phát hành truyền thống. Thư
viện quân đội mua cho 300 cuốn, còn lại rải sách vào các cửa hàng từ Nguyễn Xí,
Đinh Lễ đến một số cơ quan, đơn vị trong và ngoài quân đội. Nói thật là ngoài số
sách tặng bạn bè rồi, vẫn lãi kha khá, nhưng thu được đồng tiền từ bán sách của
mình mới thấy trần ai. Có nơi trả tiền rất nhanh “trong vòng nốt nhạc”, có chỗ
lâu như bà bầu chửa chín tháng mười ngày, thậm chí hai năm sau mới lấy được tiền.
Sách của mình họ bán hết rồi, đến cửa hàng không thấy bày trên sạp, sách bán
cho đơn vị thì cũng vào kho hoặc cấp phát về thư viện. Nhưng, tiền thì họ cứ giữ,
khất lần. Từ dạo ấy, bụng bảo dạ: thôi, viết văn, viết báo thì cứ yên phận viết
báo, viết văn, bán văn đã có người khác lo, chứ không thể vừa viết văn vừa bán
văn được.
3. Nhưng, có một tác giả viết văn như “búa bổ củi”, bán văn như
“thác lũ” mùa lụt, ấy là nhà văn Phùng Văn Khai. Khai làm thơ, viết báo, viết
truyện ngắn, rồi cứ in, cứ bán rộn ràng, ai nhìn thấy cái sự viết và bán văn của
ông cũng phát thèm. Nhưng, đỉnh cao của sự viết văn, bán văn của Phùng Văn Khai
là… viết tiểu thuyết rồi bán; quyển nào cũng dầy hai, ba đốt ngón tay, đọc mỏi
mắt vẫn chưa đến trang cuối. Tôi đã từng chứng kiến việc lao động nhà văn của
Phùng Văn Khai, trong phòng ông có hai bàn, hai máy vi tính, hai thư kí. Vừa
sáng tác cùng một lúc hai cuốn tiểu thuyết, vừa đọc cho hai người chép lại mà vẫn
không nhầm lẫn, vẫn giữ được cảm xúc, vẫn kiểm soát được nhân vật.
Nhưng cái tài bán sách của Phùng Văn
Khai cũng không kém gì cái tài viết sách. Khai thành lập doanh nghiệp bán sách
giúp cho các nhà văn và cũng là để bán sách của mình. Tôi đã từng toát mồ hôi
khuân bê sách lên xuống ôtô tải cho Phùng Văn Khai khi ông chuyển kho sách từ
đường Láng sang Ngã Tư Sở. Sách của ông bán cho thư viện, bán cho các đơn vị,
cơ quan, bán trên Tiki, bán trực tiếp cho người tìm đến mua. Có quyển ông “phát
hành”, có quyển ông “ấn hành”, không quyển nào ế. Chỉ có lãi và nối bản dài
dài. Người viết mà tự in tự bán sách nhanh, nhiều như Phùng Văn Khai cũng hiếm.
Tôi biết nhà thơ Lê Quang Sinh và nhà
thơ Văn Công Hùng rất thân nhau, nói chuyện toàn đùa tếu, mày tao. Một lần nghe
nhà thơ xứ Thanh kể: Văn Công Hùng ở Pleiku, nhưng lại gửi tác phẩm đến các
quán sách bán khắp nước. Ra Hà Nội, ông bảo bạn chở đến quán văn hóa phẩm ở Bưởi
gần Hồ Tây chỗ quen biết, lấy tiền bán sách. Lê Quang Sinh cười tủm, hóa ra ông
cũng gửi thơ ở đó bán. Văn Công Hùng gửi 20 cuốn bán được 15 cuốn, còn 5 cuốn vẫn
trên giá sách. Lê Quang Sinh gửi 20 cuốn thì vẫn còn nguyên. Một ông buồn nẫu
ruột, một ông vui rộn ràng.
Văn Công Hùng bảo Sinh: “Chết chưa. Chết
chưa. Thơ mày ế rồi. Thơ mày ế rồi”, đoạn quay sang cô chủ quán xinh đẹp yêu
thơ, nói rằng: “Em đừng trả lại thơ cho ông này, cứ để trên giá sách cho người
ta biết thơ ông ấy ế xưng ế xỉa”, rồi cười trêu bạn tưng bừng. Lê Quang Sinh
cùng cười như mếu, thủng thẳng bảo: “Cười người chớ vội cười lâu/ Cười người
hôm trước, hôm sau người cười”.
Nói xong, Lê Quang Sinh thấy cô chủ quán
nghe điện thoại, rồi cô cười cười, bảo: “Có một trường trung học phổ thông ngoại
khóa chủ đề biên giới hải đảo, vừa đặt mua 20 cuốn thơ và nếu xin được chữ kí của
tác giả càng tốt để làm phần thưởng cho học sinh. Em nghĩ tập thơ “Tiếng chuông
chùa trên đảo” của anh Lê Quang Sinh là phù hợp. Anh ký giúp, rồi em thanh toán
luôn 20 cuốn, không nợ nần gì nữa nhé”. Khỏi phải nói niềm vui bán sách của thi
sĩ Lê Quang Sinh và Văn Công Hùng ai hơn ai. Chỉ biết rằng vừa ký, Sinh vừa
quay sang hỏi bạn: “Mày đã được ký thế này bao giờ chưa? 5 cuốn thơ ế của mày
trên giá sách còn lâu mới bán hết nhá”.
Gần đây, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cũng
lần đầu tiên mở “Chiến dịch bán thơ”. Ông Thiều in thơ đã nhiều, nhưng chưa bao
giờ ông tự in thơ và tự bán. Ông bảo, nghĩ lại cũng hơi ân hận, vì bán thơ là
bán cho người cần mua, chứ cứ tặng có khi lại làm khó người không thích đọc.
Bán thơ như một cách chống lại sự làm phiền vốn sẵn của mình với người
khác. "Với tôi, đây là một "chiến dịch" thật sự. Vậy đó là
chiến dịch gì? Đây là chiến dịch … "BÁN THƠ".
Chẳng biết in bao nhiêu, nhưng chỉ sau
10 ngày, tập thơ “Nhật ký người xem đồng hồ” đã bán hết, và 90% người mua là
không quen biết Nguyễn Quang Thiều. Bạn đọc không quen biết mua là phải. Họ đã
đọc ông thích rồi mua, họ chưa đọc cũng mua vì tò mò xem ông Chủ tịch Hội Nhà
văn Việt Nam làm thơ thế nào, chứ bạn văn chương quen được tặng rồi, chả mấy
người mua đâu.
Nhà thơ Vương Trọng nhiều lần in thơ
cũng chỉ lấy nhuận bút, rồi mua thêm sách của mình tặng bạn bè. Lần này ông in
“Thơ tuyển” hơn 350 bài, dày 570 trang và thông báo trên Facebook: “Bạn đọc nào
có nhu cầu mua tuyển tập thì cho tôi biết tên, địa chỉ, số điện thoại… Tôi cám
ơn các bạn và rất vui khi đi gửi sách cho người mua, vì biết được vẫn có người
đọc thơ mình: Một quyển sách gửi tới người mua/Tin ít nhất có một người đọc trọn/Mười
quyển sách gửi đi biếu tặng/Đã chắc chi ai đọc hết một bài”. Chỉ 5 ngày, ông
bán được 200 cuốn, dĩ nhiên là ký mỏi tay, và ông đóng gói mỏi tay gửi đến người
mua yêu thơ.
Các nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt bán
hàng chục vạn bản. Nhà văn Thương Hà chỉ 2 năm in 7 cuốn tiểu thuyết, chị bán
trên Tiki, bán trên các mạng xã hội, bán cho các doanh nghiệp sách chuyên phát
hành ra nước ngoài, quyển nào bán cũng chạy. Rồi nhà thơ trẻ Nồng Nàn Phố, Hồ
Huy Sơn, Đặng Thiên Sơn… cũng tự in thơ, tự phát hành tưng bừng.
Sáng tác thơ văn dù là lao động nghệ thuật khác người bình thường, nhưng xét đến cùng cũng là lao động. Lao động thì ra sản phẩm, ra hàng hóa. Tác phẩm của nhà văn nhà thơ trở thành hàng hóa mới đi vào quá trình vận hành của kinh tế thị trường. Bán văn, bán thơ là bán sản phẩm tinh thần sáng tạo của mình, một việc làm chân chính; nhưng không phải tác giả nào cũng tự in tự bán được sách của mình đâu.