Xuyên suốt trong thơ của Bùi Giáng là hình ảnh người nữ
với mọi sắc thái, mọi nhân dạng, nhưng tình yêu dành cho họ luôn là vĩnh viễn
và vô biên. Trong thơ Bùi Giáng, họ là những người tình không có tuổi tác...
BÙI GIÁNG: NGƯỜI CHƯA BAO GIỜ GIÀ
HÀ THANH VÂN
Bùi Giáng (1926 – 1998) là người hay được nhắc đến với
biệt danh “trung niên thi sĩ” do ông tự nhận. Quãng đời sáng tác của ông không
chỉ gắn với những bài thơ hay, đầy chất ngẫu hứng, mà còn gắn với những câu
chuyện kể nửa hư nửa thực. Nhân kỷ niệm 25 năm ngày ông qua đời, nhìn lại hành
trình thơ của ông, thấy được người “trung niên thi sĩ” này chưa bao giờ già
trong con mắt của độc giả.
NHỮNG NGƯỜI TÌNH MÃI MÃI THƠ TRẺ
Nói đến Bùi Giáng là phải nói đến những bài thơ tình
dành tặng cho nhiều người phụ nữ có danh và cả vô danh. Có người ông quen biết,
cũng có người ông chỉ biết đến trên sách vở, phim ảnh, nhưng vẫn thành mối tình
si. Người ta nhắc nhiều đến mối tình si của ông dành cho kỳ nữ Kim Cương của
sân khấu kịch nói, ni sư Thích Nữ Trí Hải (Tôn Nữ Phùng Khánh), những bài thơ
ông dành tặng cho nhân vật Thúy Kiều của Nguyễn Du, cho cô đào điện ảnh nước Mỹ
Mộng Lỗ (Marilyn Monroe)… Nhưng còn vô số những nhân vật được ông gọi thẳng tên
trong thơ như: Em Mọi, giai nhân, thiếu phụ, sơn nữ, thôn nữ, hoàng hậu…
Xuyên suốt trong thơ của Bùi Giáng là hình ảnh người nữ
với mọi sắc thái, mọi nhân dạng, nhưng tình yêu dành cho họ luôn là vĩnh viễn
và vô biên. Trong thơ Bùi Giáng, họ là những người tình không có tuổi tác, được
ông yêu với một tình yêu thơ trẻ. Với Bùi Giáng, cuộc đời chính là tình yêu, và
đã yêu thì phải yêu đến muôn đời, cho dù tình yêu đó là trong thực tại hay chỉ
còn trong ký ức.
Thấy em mộng tưởng vuông tròn
Trùng khơi ký ức hãy còn như nguyên
Về sau ắt sẽ muộn phiền
Trở thành vô lượng mây triền miên trôi
Tình yêu mộng mị muôn đời
Ấy là chung cục thế thời phục sinh
(Tình yêu III)
Và dù không tròn vẹn trong bất cứ tình yêu nào, cũng
như giữa trời và đất nên chẳng bao giờ gặp nhau, Bùi Giáng vẫn khẳng định thêm
một lần về sự vĩnh viễn của tình yêu, của nhớ thương.
Dậy từ cổ mộ ca sương
Trời xa đất mãi nên thường nhớ nhau
(Cố sử mai sau)
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA LANG THANG CÕI THẾ VÀ LÊNH ĐÊNH CÕI
MỘNG
Bùi Giáng viết về bản thân mình có lẽ cũng nhiều như
những tình yêu đi qua đời ông hay những tình yêu mà ông mơ tưởng. Cuộc đời của
Bùi Giáng là một cuộc đời của con người đi qua cõi nhân gian này như một cơn mộng
mị chiêm bao. Bùi Giáng quê ở Thanh Châu, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam. Ông
bắt đầu bước vào nghiệp văn chương từ rất sớm. Năm ông 21 tuổi, những tác phẩm
đầu tay của Bùi Giáng đã được in trong sách giáo khoa, như "Một vài nhận
xét về Bà huyện Thanh Quan, Lục Vân Tiên, Chinh phụ ngâm" (1957),... nhưng
ông bắt đầu nổi tiếng sau tập thơ "Lá hoa cồn" (1963). Từ đó Bùi
Giáng nổi danh trong giới văn chương miền Nam như một thi sĩ “dị kỳ”. Ngoài biệt
danh “trung niên thi sĩ”, Bùi Giáng còn một loạt biệt danh và bút danh khác đều
rất độc đáo như: Thi sĩ đười ươi, Brigitte Giáng, Giáng Monroe, Bùi Bán Dùi,
Bùi Bàn Dúi, Bùi Tồn Lưu, Bùi Tồn Lê, Bùi Bê Bối, Bùi Văn Chiêu Lỳ...
Không chỉ làm thơ, ngòi bút của Bùi Giáng còn “lang
thang” ở nhiều địa hạt văn học. Bùi Giáng đã dịch vở kịch “Hamlet” của đại văn
hào Anh William Shakespeare, tác phẩm “Hoàng tử bé” của nhà văn Pháp Saint
Exupéry, tác phẩm “Ngộ nhận” của nhà triết học hiện sinh kiêm nhà văn Pháp
Albert Camus, các tác phẩm “Khung cửa hẹp” và “Hòa âm điền dã” của nhà văn Pháp
André Gide… Không chỉ dịch sách phương Tây, Bùi Giáng còn dịch cả truyện kiếm
hiệp. Không chỉ là dịch giả, Bùi Giáng còn biên soạn các tiểu luận triết học và
văn học như "Tư tưởng hiện đại", "Thi ca tư tưởng", "Lễ
hội tháng ba", "Con đường ngã ba", "Con đường phản
kháng", "Đi vào cõi thơ"...
Tuy nhiên Bùi Giáng được người ta biết đến nhiều nhất
với tư cách nhà thơ. Trong văn chương, Bùi Giáng đi theo một con đường riêng,
không giống với bất cứ nhà thơ, nhà văn nào. Đó là cách nhìn về chính bản thân
mình và về cuộc đời khiến cho những độc giả có cảm tưởng ông đang sống trong một
cõi riêng, một cõi siêu thực! Cuộc đời của Bùi Giáng không chỉ rong chơi trên
những trang chữ, mà ông còn rong chơi ở cõi đời trần thế này. Ông sống như là
ông viết, cô độc giữa đám đông bạn bè, cuồng phóng giữa chốn phù hoa,
Một mình gánh nặng lẻ loi
Hai mình chung gánh cũng loi lẻ mình
Đã mang số kiếp lênh đênh
Thở than cho lắm vẫn chênh vênh đời
Thôi thì một khóc mười cười
Dẫu sao đã vỡ bình rồi bấy thân.
(Trần thế bách niên)
LẮT LẺO LIÊU XIÊU CÂU CHỮ
Giọng thơ của Bùi Giáng rất dễ nhận biết. Ông làm thơ
giống như đùa. Nhà văn kiêm dịch giả Bửu Ý có viết một cuốn sách về Bùi Giáng
là “Bùi Giáng một đời thơ” (Công ty TNHH Xuất bản Thiện Tri Thức & Nhà xuất
bản Dân Trí, 2023), trong đó có nhận xét: “Thử tưởng tượng bạn quẳng đến cho
Bùi Giáng một bó câu, hay trời cao mưa móc xuống một hộc chữ cái, hay nàng thơ
cung tặng sa số vần điệu, Bùi Giáng từ đó sẽ sắp xếp lại thành thơ, những câu
thơ không ai ngờ, những vần điệu đầy tung hứng.” Người ta thường hay nhắc nhiều
đến những câu thơ mà chỉ có thể là của Bùi Giáng:
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
(Mắt buồn)
Hay những câu thơ mà gần như độc giả nào yêu thơ của
Bùi Giáng cũng thuộc nằm lòng:
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
(Nguyên Xuân)
Tung hứng câu chữ, Bùi Giáng cũng tung hứng cuộc đời của
chính ông qua những chuỗi ngày lang thang mà ông tự nhận là “điên rực rỡ” (theo
Lê Văn Nghĩa, “Văn học Sài Gòn 1954 – 1975: Những chuyện bên lề”, NXB Tổng hợp
TPHCM, 2020). Cuộc đời của Bùi Giáng là một cuộc đời nhất quán trong văn
chương, trong phong cách viết. Ông xuất hiện trên văn đàn và chiếm một vị trí nổi
bật trong đó, chỉ bằng lối viết như trò chơi. Trong văn học nghệ thuật có một
lý thuyết nghiên cứu gọi là lý thuyết trò chơi và có thể áp dụng điều này khi
tìm hiểu về văn chương của Bùi Giáng. Sự chơi trong ngôn từ văn chương và cách
sống khiến cho con người ta bước ra khỏi cuộc sống thường nhật đầy những giới hạn,
ranh giới, định kiến, để bước vào một thế giới tuy là ở trong thực tại nhưng
cũng có không gian, thời gian riêng với những quy luật riêng. Ở đó con người
chơi để được là chính mình, sống với bản ngã của mình, không che đậy, giấu giếm.
Con người chơi để phát hiện lại chính mình, tìm kiếm sự tồn tại của chính mình
và làm cho sự tồn tại ấy có ý nghĩa.
Bùi Giáng đã sống và rong chơi hết mình. Để rồi nhờ
vào sự rong chơi ấy, văn chương của ông luôn mới mẻ và có giá trị với chúng ta,
những độc giả cùng thời với ông và những thời sau ông.
Một trang cũ kỹ
Mới lại một lần
Linh hồn giản dị
Bờ cõi thanh tân
Em sẽ đi đâu
Với đời đi mất
Tờ giấy phai màu
Hồng kia có thật
(Màu thiên thanh mở)
DI CẢO THƠ BÙI GIÁNG – MẠCH NGUỒN CHẢY MÃI
“Trăm năm vui buồn” là tập di cảo thơ thứ 14 của Bùi
Giáng ra mắt độc giả kể từ khi ông qua đời cách đây 25 năm, do Thư quán Hạnh
phúc thực hiện và NXB Văn học ấn hành vào tháng 9.2023 vừa qua. Những người thực
hiện tập di cảo này cho biết đây là một nén nhang lòng để tưởng nhớ đến thi sĩ
Bùi Giáng. Thi tập “Trăm năm vui buồn” được thi sĩ Bùi Giáng làm vào năm 1994.
Trước đó, 13 tập di cảo thơ của Bùi Giáng đã lần lượt
được xuất bản kể từ khi ông qua đời. Có thể kể đến một số tập di cảo thơ như tập
thứ 9 mang tên “Ký ức” (NXB Văn hóa Văn nghệ TPHCM ấn hành năm 2010), tập thứ
10 mang tên “Bèo mây bờ bến” (NXB Văn hóa Văn nghệ TPHCM ấn hành năm 2011), tập
thứ 11 mang tên “Tâm sự tuổi già” (NXB Văn hóa Văn nghệ TPHCM ấn hành năm
2011)…
Sinh thời thi sĩ Bùi Giáng làm nhiều bài thơ. Tuy
nhiên do cá tính và hoàn cảnh sống, nên ông để lại nhiều bài thơ mà chưa kịp ra
mắt độc giả. Từ nhiều năm nay, nhờ vào công sức của gia đình, bạn bè, thân hữu
và những người yêu thơ Bùi Giáng, lần lượt các tập di cảo của ông đều đặn ra đời,
giữ cho dòng mạch thơ ông luôn chảy mãi. Qua đó chúng ta thấy được tấm lòng yêu
thơ của nhiều độc giả, nhưng cũng cho thấy sức làm việc phi thường, “xuất khẩu
thành thơ” của Bùi Giáng.
Tập di cảo thơ thứ 14 của Bùi Giáng mang tên “Trăm năm
vui buồn” gồm 91 bài thơ. Tập thơ vẫn là một phong cách quen thuộc của Bùi
Giáng, gồm những câu chữ tưng tửng, những lời lẽ vung vẩy chữ nghĩa, chao đảo
giữa cõi thực và mơ của riêng ông. Các nhà thơ thường có một cõi mơ của riêng
mình. Nhưng thơ Bùi Giáng thì khác lạ hơn ở chỗ ông đưa người thật, việc thật
vào cõi mơ. Trong tập thơ “Trăm năm vui buồn”, có nhiều bài thơ ông viết về
Nguyễn Du, nối tiếp mạch đề tài có thể nói là xuyên suốt đời thơ của ông. Dường
như Bùi Giáng luôn cảm thấy bản thân mình có mối liên hệ với Nguyễn Du trên
phương diện tinh thần. Ông viết những bài thơ “Tố Như tặng vật”, “Thúy Kiều”,
“Từ đầu tới cuối Tố Như”, “Nguyễn Du – Phạm Quý Thích – Hoạn Thư”… Trong tập
thơ cũng có bài thơ dành cho Lưu Trọng Lư, cho nữ sĩ Ngọc Quế và nhiều bài thơ
không đề. Chủ đề chính của tập thơ “Trăm năm vui buồn” vẫn là những sắc thái
tình cảm, trong đó vẫn là những nhân vật quen thuộc như anh và em, trẫm và
nàng. Nhân vật người nữ vẫn là nhân vật mà Bùi Giáng luôn nâng niu bằng những từ
ngữ đẹp đẽ nhất.
“Giữa trưa em đến thình lình
Đem bao vẻ ngọc lung linh đá vàng
Đổ vào một trận mê man
Tình yêu có lẽ thênh thang lạ lùng
Anh về suy nghĩ mông lung
Nàng Tiên có một mà não nùng có hai”
(Một nàng tiên)
Bùi Giáng chủ yếu làm thơ lục bát và những bài thơ
trong tập thơ “Trăm năm vui buồn” cũng phần nhiều là lục bát với lối gieo vần
theo kiểu rất Bùi Giáng, nghịch dị và dắt dây chữ nghĩa, phảng phất hương xưa
cũ của văn chương một thuở.
“Đi về cổ lục nhìn xem
Phong tình tâm sự trước đèn dầu lu
Mai sau sông biển tít mù
Từ bây giờ tới tạc thù tương lai
Ruộng nương Nương Tử dặm dài
Mừng Xuân tao ngộ di hài Thu Đông
Ngày mai cá sóng phiêu bồng
Ngàn trăng ngậm bóng sương đồng ra đi
Đi về với gió phù du
Mở trang Trí Huệ cho mù sa bay”
(Tặng em)
Đặc biệt trong “Trăm năm vui buồn” còn có thơ tự do,
có thơ thất ngôn bát cú, cho thấy những sắc thái khác trong thơ Bùi Giáng.
“Thập thành công lực đã tung ra
Chỉ chưởng vèo bay khắp sơn hà
Lệnh chỉ rước chầu vu quy tới
Hỏa bài tiền lộ ruổi mau qua
Tưởng chừng như mộng mị là thế
Đâu biết rằng mơ tưởng ấy là
Anh định tìm em thăm viếng chút
Nào ngờ em chẳng chịu chơi a!”
(Lệnh chỉ)
Bùi Giáng đi qua cõi đời này như một cuộc rong chơi.
Rong chơi trên những nẻo đường phố xá, rong chơi trong miền chữ nghĩa phù du lắt
léo đảo điên. Nhưng dù rong chơi, Bùi Giáng vẫn gửi hết tâm tình, gửi hết nỗi
niềm với con người, với cuộc đời vào từng câu chữ. Có lẽ vì vậy mà thơ của ông
đọc nhẹ như không mà ấn tượng lại nặng đến nao lòng. “Trăm năm vui buồn” là
chuyện của đời người trăm năm với muôn vàn sắc thái và khép lại tập di cảo thơ
thứ 14 của Bùi Giáng, độc giả yêu thơ ông lại tiếp tục mong chờ một tập di cảo
thơ thứ 15.