Nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến từng được Giải thưởng Bùi Xuân Phái vì tình yêu Hà Nội, vẫn tiếp tục viết về mảnh đất ngàn năm văn hiến bằng cảm hứng dạt dào.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến năm nay 65 tuổi. Sinh ra và lớn
lên ở Hà Nội, nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến đã chứng kiến nhiều đổi thay và nhiều trầm
tích của mảnh đất Thăng Long. Với tích lũy 30 năm làm phóng viên báo Hà Nội Mới,
nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến có trải nghiệm riêng và góc nhìn riêng khi viết về Hà
Nội.
Với hai cuốn sách “Đi dọc Hà Nội” và “Đi ngang Hà Nội”,
nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến đã được trao tặng Giải thưởng Bùi Xuân Phái
vì tình yêu Hà Nội năm 2012 và Giải thưởng Văn học Nghệ thuật
Hà Nội năm 2012.
Hết “đi dọc” lại “đi ngang”, nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến cảm
nhận về Hà Nội: “Cái cũ thì không được duy trì, ít người
coi trọng. Cái mới thì chưa ra đâu vào đâu. Vì vậy nó sinh ra một đô thị Hà Nội nhem
nhuốc, thiếu nề nếp. Mình không nói là những người nhập cư đến khiến Hà Nội
nhem nhuốc nhưng nếp sống đô thị khác với tất cả. Nếp sống đô thị là gì? Là những
cái rất tối thiểu như câu chuyện vứt rác đúng chỗ, phải đi trên vỉa hè, cách ăn
uống có những đặc trưng riêng”.
Thế nhưng, “dọc, ngang” vẫn chưa hết chuyện Hà Nội. Bởi lẽ,
Hà
Nội là một cái tên, một vùng đất, một đề tài thật đặc biệt. Người ta nói mãi, viết mãi mà dường như vẫn
không thấy chán. Có
lẽ Hà Nội không sống bền bỉ được như thế nếu thiếu đi những người thủ thỉ hấp dẫn như nhà văn Nguyễn
Ngọc Tiến.
Mỗi
khi cầm bút viết về Hà Nội, nhà
văn Nguyễn
Ngọc Tiến luôn tâm niệm,
phải viết điều gì độc đáo, kể những câu chuyện khiến người khác muốn nghe. Cuốn sách mới nhất của ông có tên gọi “Hà Nội còn một chút
này” có thể xem như minh chứng. Vẫn là những phố ấy, những
nhân vật, sự kiện ấy, nhưng ông không bao giờ viết lại những điều đã biết, nói
lại những điều người ta nghe đã nhàm.
Hồ
Gươm trong câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tiến là chốn thanh lịch nhưng cũng là nơi
bi phẫn với bao nhiêu cô gái trẻ tìm đến để lìa bỏ cuộc đời. Dân kinh kỳ nổi tiếng
với những thú chơi độc lạ, nhưng ít ai biết tường tận để kể lại một thời chơi
chó, chơi xe, chơi lô đề cười ra nước mắt như Nguyễn Ngọc Tiến. Những phố, những
cửa ô, ga tàu, khu chợ, nhà hàng… tất thảy đều hiện lên mới lạ dưới sự quan sát
tỉ mỉ và lối viết hóm hỉnh của ông.
Góc
nhìn của Nguyễn Ngọc Tiến về Hà Nội bao quát từ lịch sử, địa lý, văn hoá cho đến
những câu chuyện nhỏ nhặt trong đời sống, nếp sống của dân thị thành. Quan sát ở
cả bề rộng lẫn chiều sâu, kết hợp những trải nghiệm thực tế của một người hằng
ngày gắn bó với Hà Nội với những điều tra, khảo tả trong thư tịch, sách vở,
Nguyễn Ngọc Tiến cho ta thấy một Hà Nội thú vị và phong phú biết bao.
Đồng thời, không chỉ yêu Hà Nội, nhà văn Nguyễn
Ngọc Tiến cũng
nặng lòng với lịch sử đất nước. Đối với ông, lịch sử chứa đựng những câu chuyện
gợi cho ta nhiều suy ngẫm về thực tại hôm nay. Đó có thể là cảm xúc tự hào, say
mê nhưng cũng có thể là nỗi trăn trở, ngậm ngùi về những giá trị vang bóng và
suy tàn. Cùng lúc với cuốn sách “Hà Nội còn một chút
này”, nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến cho in cuốn sách “Qua đêm ở nhà các vua Nguyễn”.
Là
một nhà báo chắt chiu tri thức,
Nguyễn Ngọc Tiến may mắn có cơ hội tiếp xúc với nhiều tài liệu và nhân vật lịch
sử, qua đó tái hiện những câu chuyện ít người biết. Ông là người được tiếp cận
rất sớm với những tư liệu tiếng Đức về Erwin Borchers cùng các chiến sĩ ngoại
quốc trong hàng ngũ Quân đội Nhân dân Việt Nam tham gia kháng chiến chống thực
dân Pháp. Câu chuyện về những chiến sĩ Việt Minh người Đức tưởng chừng xa vời
như huyền thoại trong những chuyện kể, giờ đây lại hiện lên đặc biệt chân thực
và sinh động qua trang viết của Nguyễn Ngọc Tiến.
Bên
cạnh đó, “Qua đêm ở nhà các vua
Nguyễn” còn kể chuyện về những cán bộ Liên Xô sang giúp đỡ
Việt Nam trong chiến tranh, chuyện về những “ông quan” với tinh thần đấu tranh,
dám nghĩ dám làm đưa Việt Nam đi lên sau thời kỳ Đổi mới, và cả chuyện về những
người nghệ sĩ một thời huy hoàng trên sân khấu cải lương, sân khấu chèo… Vẫn với
lối viết quen thuộc, Nguyễn Ngọc Tiến trình hiện những con người và sự kiện đó
trước mắt độc giả qua những chi tiết chân thực và độc đáo nhất. Ông rất kiệm lời
nhận xét, không ngợi ca cũng không phê phán, nhưng người đọc vẫn thấy ở đó một
thái độ rõ ràng, một niềm trăn trở khôn nguôi của tác giả.
Với
nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến, đọc lịch sử, viết về
lịch sử không đơn thuần chỉ để biết về quá khứ, mà quan trọng hơn, là để biết
cho hôm nay, biết trăn trở với cuộc đời và đất nước hôm nay.
Đọc
sách của Nguyễn Ngọc Tiến, điều thú vị là nó luôn mang phong vị của cả khảo cứu
lẫn tùy bút, có cái khách quan của người làm báo, nhưng cũng có cả cái đa tình
của người viết văn. Và như thế, trong trang sách của ông bao giờ cũng có dáng dấp
của một con người đi và viết, một khách phong trần nặng tình núi sông.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến là khách phong trần,
vì ông đi và lăn lộn với đời không hề ít. Có những ngày ông lang thang dọc sông
Hồng tìm hiểu về các xóm chài và viết về cộng đồng người Đãn rất hiếm gặp. Lại
có khi ông mải miết theo chân những nghệ sĩ, những nhà nghiên cứu đi khắp các
sân khấu Nam Bộ vì trót say mê tiếng hò sông Hậu, cũng nhờ thế mà ông có vốn tư
liệu dày dặn để viết về một lịch sử chưa xa của ngành cải lương Việt Nam. Tha
thiết được đi để trải đời của Nguyễn Ngọc Tiến là khi ông tìm mọi cách để được
ngủ lại trong hoàng thành Huế, qua một đêm ở nơi từng là nhà của các vua thời
Nguyễn.
Hai cuốn sách “Hà Nội còn một chút này” và “Qua đêm ở nhà
các vua Nguyễn” đã thêm một lần khẳng định sự thao thức của nhà văn Nguyễn Ngọc
Tiến.
Ông đi để viết về những vẻ đẹp phong tình quyến rũ của đất nước với những “mắm
Nghệ, lòng giòn, rượu ngon, cơm trắng”. Và
ông cũng đi để viết nên nỗi đau thống khổ của dân nghèo kiệt quệ chạy dịch
Covid-19 trong những ngày
hè đỏ lửa cách đây không lâu.
NNVN