Hành trình thơ Đình Thu như một cuộc tìm kiếm những bến bờ lơ đãng bóng dáng mây trôi bất tận. Kênh rạch miền Tây bủa vây anh mà xô nghiêng thành kỷ, ân tình miền Tây giăng mắc anh mà gieo cấy thành thương nhớ


 HÓA ĐƠN NHỚ KHÔNG HỀ GHI NGÀY THÁNG

LÊ THIẾU NHƠN

 

Trong những hội viên Hội Nhà văn Việt Nam ở khu vực đồng bằng sông Cửu Long, nhà thơ Đình Thu là một chân dung hơi khác biệt. Gã trai Đình Thu quê quán Quảng Trị sau khi tốt nghiệp đại học, đã chọn Bến Tre làm nơi sinh sống và lập nghiệp. Người gắn bó đất thì đất không phụ bạc người, Đình Thu làm việc trong ngành ngân hàng ở xứ dừa hơn 30 năm và gầy dựng được một gia đình êm ấm “cho mùa thu vàng lên những cuộc yêu” với người vợ hiền hậu cùng hai cô con gái xinh xắn, giỏi giang.

Thế nhưng, đôi mắt tha hương của Đình Thu đâu dễ bình yên với vạt nắng trên sông Hàm Luông hay đợt sóng trên biển Bình Đại. Vần điệu cứ xôn xao, ý tứ cứ cựa quậy trong tâm hồn Đình Thu để anh phải viết ra những câu thơ mong manh gián tiếp nâng đỡ thăm thẳm số phận mình. Sau các tập thơ “Miền thương nhớ” (1988) “Nỗi đau tiềm thức” (2000) “Thơ tình Đình Thu” (2007) “Cúi đầu tạ lỗi tuổi thơ” (2011) “Ngồi tựa hiên đời” (2020)... nhà thơ Đình Thu lại có tập thơ “Gom gió bên trời cũ” do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn vừa ấn hành.

Hành trình thơ Đình Thu như một cuộc tìm kiếm những bến bờ lơ đãng bóng dáng mây trôi bất tận. Kênh rạch miền Tây bủa vây anh mà xô nghiêng thành kỷ niệm Bìm bịp cất giọng rót vào thinh không”, ân tình miền Tây giăng mắc anh mà gieo cấy thành thương nhớ “Tháng chạp gầy như cây đu đủ/ Đêm hoang mang trên những ngón tay mềm. Nhà thơ Đình Thu đã chọn thái độ của lãng tử “Con đường nhỏ bước liêu xiêu/ Dường như có một gã liều qua đây” để miệt mài bàn chân không ngần ngại gập ghềnh buồn vui “Cần nửa giấc mơ thôi đủ phiêu lãng rồi”.



Không khó nhận ra trong thơ Đình Thu thường trực sự ngổn ngang và sự dằn vặt. Anh thừa nhạy cảm để nhận diện nhiều oái oăm “Những cuộc tình lầm lũi đi/ Qua bao sa mạc hoài nghi nhọc nhằn” nhưng anh cũng đủ bao dung để tha thứ nhiều muộn phiền “Trả treo chi với người ta/ Vài ba hôm nữa lại xa đồng bằng/ Buổi trưa đơn giản vô cùng/ Không gian rơi giữa nghìn trùng xa xôi”. Vì vậy, anh có cách ứng xử của riêng mình “Sự khát thèm lương thiện/ Đôi lúc cũng phiền hà/ Khi không bình yên nữa/ Ta trở về với ta”.

Chính sự tự tại đã giúp thơ Đình Thu dự phần chuyển động sáng tạo thi ca bằng những suy tư xa vắng. Đành rằng “Cổ tích ru ngủ người nghèo/ Ước mơ cũng chỉ ăn theo nửa mùa” mà thực tế cõi nhân gian “Áo liệm không túi cần chi bạc tiền”, nhưng làm sao phân bua được tiếng thở dài “Sự tháo chạy của niềm tin/ Nằm ngoài dự kiến”. Cho nên, anh quyết định lặn ngụp không so đo với thời cuộc “Ông bán cho tôi một nụ cười/ Giá cả bao nhiêu không cần thiết/ Tôi cần an ủi cuộc đời tôi

Thơ Đình Thu nối mạch với thơ truyền thống, nhưng không quá lệ thuộc vào những khuôn thước ràng buộc. Cụ thể hơn, anh chuộng ý thơ hơn chuộng lời thơ, anh chú trọng vun đắp câu thơ hơn chú trọng sắp xếp đoạn thơ. Đôi khi, anh ngắt nhịp để tình và cảnh chơi vơi tâm trạng

Hỏi sông?

Sông chảy về xuôi

Hỏi người?

Người chỉ cúi đầu

Dạ thưa!

Ngoài song cửa

Gió đung đưa

Mùa tê tái nhớ sao chưa quay về?

Dù viết về đề tài nào và viết theo thể loại nào, thì phẩm chất thi sĩ của Đình Thu vẫn hiển lộ rõ ràng và đầy đủ. Chỉ đôi lần bịn rịn “níu hờ vạt nắng rơi nghiêng”, anh cũng thảng thốt “thế gian này mấy ai hiểu được nhau đâu”. Chỉ đôi lần bâng khuâng “lối xưa còn lại dấu giày vu quy”, anh cũng thao thức “Đừng nghĩ khác về nhau/ Khi không còn yêu nữa”.

Đọc thơ Đình Thu thấy ngay một quý ông cởi mở và phóng khoáng. Cởi mở đến mức cả nghĩ “nghe son phấn trở mình đau” và phóng khoáng đến mức cả lo “Nghe miền hoang/ Cỏ dậy thì/ Níu chân”. Anh chân thành đón nhận từng khoảnh khắc “Khuya tập tễnh bước cà kheo/ Vệt mờ thăm thẳm buồn heo hút buồn” để được tê buốt từng khoảnh khắc “Những định kiến làm mùa thu bớt vàng/ Lá không buồn rụng chỉ rơi ngang”.

Tận tụy và trìu mến với người, nhà thơ Đình Thu cũng không che giấu những niềm phẫn nộ và những nỗi đắng cay. Thế nhưng, vượt lên tất cả, nhà thơ Đình Thu vẫn lặng lẽ tin tưởng tính kiên trì của sự lương thiện và vẫn nhẫn nại tin tưởng tính bền bỉ của sự cao thượng. Khả năng tin tưởng son sắt ấy, là món quà của Thượng đế dành cho một trái tim đắm đuối: “Hóa đơn nhớ không hề ghi ngày tháng/ Đến lúc cần điền vô lời lãng mạn/ Anh sẽ nói với mùa thu một điều rất đơn giản/ Cuộc đời này không thể già nua”.

Thực sự, bây giờ nhà thơ Đình Thu “gom gió bên trời cũ”, không nhằm truy vấn bất kỳ điều trớ trêu hay điều nghịch lý, mà chủ yếu vỗ về năm tháng dĩ vãng chưa nhạt nhòa hồi ức của những người biết sống vì nhau miên man kỷ niệm “Mùa này lá có rụng không/ Để em tung vạt áo hồng bay lên”./.