Cái tên Lương Ngọc An đang rất nóng trên mạng xã hội. Nhiều người nhắc đến Lương Ngọc An vì liên quan đến scandal xảy ra ở báo Văn Nghệ cách đây hơn 20 năm. Ở tuổi 57, chắc chắn Lương Ngọc An biết mình sẽ làm gì và phải làm gì, để giải quyết vướng mắc ê chề của bản thân.
Thế nhưng, thật kỳ lạ,
trong hai tập thơ Lương Ngọc An từng xuất bản là “Phác thảo” (1993) và “Trở
mình” (1995) lại có không ít câu mà đọc lên cứ thấy xót xa cho bối cảnh hiện tại.
Từ “Hình
như bướm mỏi cánh bay/ Hình
như ta lại trắng tay thêm lần” đến
“Đã thành quả kiếp nhân duyên/ Biết đem trút gánh tương phiền vào đâu”. Thậm chí,
có không ít sự ngậm ngùi “Ngả nghiêng đời, ta oán hận gì đâu/ Chỉ thương cho các
người, vì thói ham chơi của ta mà mang tiếng ác”.
Biết làm sao được, bởi
chính Lương Ngọc An đã viết: “Sòng phẳng rồi, có phải tốt hơn không/ Đời rộng lắm,
lũ ta đều nhỏ bé/ Dấn thân vào trò chơi dâu bể/ Thì luật chơi - ắt thế - phải lở
bồi”.
BÀI LỤC BÁT SỐ 12
Bao giờ cho tới kiếp sau
Xin quay lại ngó nhìn nhau kiếp này
Áo xanh giờ lẫn vào cây
Áo trắng vào nắng – vào mây áo hồng
Áo hoa để với phố đông
Vẫn chút nâu sòng cho chốn từ bi...
Hình như rằng ở kiếp xưa
Ta là cánh bướm đắc tu thành người
Chưa quên hết thói lả lơi
Đi tìm hồng má thắm môi vẽ vòng
Một hôm, ai đốt hương trầm
Cho ta chạm chút duyên thầm mà say
Hình như bướm mỏi cánh bay
Hình như ta lại trắng tay thêm lần
Cõi mơ – mơ giữa cõi trần
Bùa yêu đã bỏ - thánh thần cũng theo
ĐỐI THOẠI VỚI SAO CHIẾU MỆNH
Trùm chăn kín đầu –
ta về tìm lại cảm giác bình yên thuở bào thai
Ấy là thuở ta chỉ làm
một việc duy nhất là lẳng lặng đón nhận nguồn sinh lực mặc nhiên trào qua cuống
rốn
Ấy là thuở mà một phần
nhân loại nghĩ đến ta bằng những cơn mơ đau đáu
Còn ta thì biếng lười
rúc đầu giữa hai chân, dửng dưng trước mọi đợi chờ
Ta đi tìm lại những
ngày yên tĩnh nhất của một kiếp người
Ấy là thuở ta thản
nhiên cười trước vô vàn những ngôi sao lăng quăng như lũ cá nước, rập rình chờ
chiếu mệnh
Hãy cứ tranh giành
nhau đi, hãy cứ lấn lướt nhau đi, hỡi những ngôi sao mang hình số phận
Ai trong số các người
sẽ lên ngôi phò mã. Nếu sự sinh thành của ta ví như một lễ gieo cầu?
Những ngôi sao, những
chức sắc già nua chuyên đi mượn ánh sáng của kẻ khác để phủ lên thân thể cỗi cằn
Các người nhân danh
ai, các người đại diện cho ai mà các người rắp tâm sắp đặt cuộc sống của ta trên
cõi thế?
Nhân danh Đất ư? Nước
ư? Sắt ư? Gỗ ư? Hay là nhân dân Lửa
Hay lại mượn danh ta để
trở mặt với lũ, bầy?
Ai trong số các người
là định mệnh của ta? Hay ta là định mệnh của tất cả các người?
Các người sống theo
cuộc sống của ta, hay ta phải nương vào ánh sáng của các người mà sống?
Nhưng có một điều chắc
chắn rằng chúng ta sẽ cùng chung giờ chết
Dẫu ngắn hay dài, cũng
chỉ một lần trang sức cho đời
Tạo hóa đã sinh ra ta
cũng như sinh ra các người
Rồi cột bọn ta vào
nhau bằng sợi dây ngộ nhận
Để suốt đời lận đận
Ta soi tìm số phận ở
trong nhau...
Ngả nghiêng đời, ta oán
hận gì đâu
Chỉ thương cho các người,
vì thói ham chơi của ta mà mang tiếng ác
Chẳng chọn nhau, muốn
dứt ra đâu được
Thì dựa nhau – lần nốt
kiếp long đong...
Sòng phẳng rồi, có phải
tốt hơn không
Đời rộng lắm, lũ ta đều
nhỏ bé
Dấn thân vào trò chơi
dâu bể
Thì luật chơi - ắt thế
- phải lở bồi...
AN ỦI
Xin em – ta trót lỡ lời
Dụ em đem cắm hoa nhài...
vào đây
Dối gian chi chút đầy
tay
Thật sao đến nụ hôn này
mà tin
Đã thành quả kiếp nhân
duyên
Biết đem trút gánh tương
phiền vào đâu
Rồi ta trước, rồi em
sau
Nửa đời nửa đạo vò nhàu
mặt trơ
Chập chờn như giấc ngủ
trưa
Cái duyên chồng vợ mắc
lừa cơn say
Chùa người, dành vẽ
thuốc say
Chùa làng, một sợi khói
bay cũng thèm
Ngày xưa tóc ướt vai
mềm
Hôm nay cỏ xõa bên thềm
xác xơ
Thôi đừng mặn nữa cơn
mưa
Hạt không vào giếng vẫn
thừa trắng trong...
LƯƠNG NGỌC AN