Tầm nhìn của Trịnh Công Lộc là vượt qua được những giới hạn của ý thức hệ đến tầm khái quát sức mạnh đại đoàn kết dân tộc để bảo vệ chủ quyền biển đảo. Đấy là một phát hiện sáng tạo và cũng là dũng cảm.
Nhà thơ Hữu Thỉnh nhận xét: “Trịnh Công Lộc xuất phát từ vấn đề vi mô là những thực thể bảo vệ chủ quyền của đất nước. Mộ gió cách đây gần 10 năm đã mở đầu cho một mảng đề tài của Trịnh Công Lộc. Rất dũng cảm vì anh ấy viết về những chiến binh hy sinh ở Hoàng Sa. Chỉ có điều kiện sau hòa bình Trịnh Công Lộc với cảm hứng đại doàn kết dân tộc, với cảm hứng dân tộc mới có thể viết bài thơ “Mộ gió”.
Bây giờ vấn đề giải quyết sự toàn vẹn của lãnh thổ, chủ quyền của dân tộc là vấn đề bao trùm nhất mang tính chiến lược chứ không còn mang mang ý thức hệ trong đất nước chúng ta nữa. Đất nước thống nhất thì tầm nhìn của Trịnh Công Lộc là vượt qua được những giới hạn của ý thức hệ đến tầm khái quát sức mạnh đại đoàn kết dân tộc để bảo vệ chủ quyền. Đấy là một phát hiện sáng tạo và cũng là dũng cảm. Rất nhiều bài thơ, mỗi bài đề cập đến một khía cạnh khác nhau và Trịnh Công Lộc chọn lối viết trần trụi, giản dị như một bức tranh của đời sống đang hiện ra.
MỘ GIÓ…
Dâng hương những chiến binh
giữ biển, đảo không về!
Mộ gió đây,
đất thành xương cốt
cứ gọi lên là rõ hình hài
mộ gió đây,
cát vun thành da thịt
mịn màng đi,
dìu dặt bên trời…
Mộ gió đây,
những phút giây biển lặng
gió là tay ôm ấp bến bờ xa
chạm vào gió như chạm vào da thịt
chạm vào
nhói buốt
Hoàng Sa…
Mộ gió đấy,
giăng từng hàng, từng lớp
vẫn hùng binh giữa biển - đảo xa khơi
là mộ gió,
gió thổi hoài, thổi mãi
thổi bùng lên
những ngọn sóng
ngang trời!
22/8/2011
TỪ BIỂN MÀ ĐI!
Đâu phải bây giờ
mới từ biển mà đi
đất nước mấy ngàn,
mấy ngàn năm bão tố
biển của ta, lại nhiều hơn sóng dữ
đừng nghĩ ai, bé nhỏ trước muôn trùng …
Ông cha mình đã từ biển mà đi
vẫn rành rọt sáng soi từng hải lý
những luồng lạch nông, sâu
thuộc lòng như chữ nghĩa
bao lớp người đi giữ đảo, không về…
biển lặng giấu những nỗi niềm xa thẳm
ru lời ru vô tận dưới lòng sâu
mỗi đảo nhỏ,
hoá thành ngọn nến
thắp linh thiêng rừng rực trời sao…
Bây giờ, lại từ biển mà đi
biển là đất, đất liền với biển
đất giàu lên, biển cũng giàu lên
đất đã mạnh, biển trời thêm mạmh
Đừng nghĩ ai,
bé nhỏ trước muôn trùng
chẳng kẻ nào,
tát được bể Đông!
Bây giờ,
lại từ biển mà đi
nơi cuối chót Hoàng Sa,
nơi Trường Sa cuối chót
đôi bờ vai,
bát ngát biển trời
gánh bao nỗi gian truân đất nước
như Trường Sơn,
gánh xương máu chiến tranh
như lịch sử, gánh thăng trầm mỗi bước!
Đây Hoàng Sa, đây Trường Sa, cuối chót
lại lên vai,
bát ngát mà đi!
6/2011
LỜI CỦA SÓNG…
Sóng vẫn hát những lời của biển
lời thẳm sâu, tít tắp chân trời …
Đất nước là rừng xanh,
là biển đảo xa xôi
là muối mặn, gừng cay
lên ghềnh, xuống thác
từng miếng trầu cay,
từng con sóng bạc…
dẫu có lúc mưa giông, bão giật
biển của ta vẫn liền đất, liền trời!
Mỗi đảo nhỏ như trái tim của biển
những trái tim,
nhịp đập trùng khơi…
Sống với biển qua đời này, đời khác
cá đầy khoang, gió hát cánh buồm xa…
sống cùng biển - bao đời giữ biển
sóng gọi hồn thiêng,
biển vọng về…
1/6/2011
VÒNG HOA QUANH ĐẢO GẠC - MA
Đã bao lần thả vòng hoa xuống biển
Hoa cứ trôi ,biển dẫn đi đâu
Có vòng hoa, linh hồn neo đậu
Vợi nỗi buồn, bớt lạnh lẽo, cô đơn
Nhưng ở đây
biển mặn chát, rừng san hô tím ngắt
Những vòng hoa không muốn trôi đi
Hay có phải
- sáu mươi tư hồn cốt
Còn quanh đây…sóng buốt thân tàu …
Những người kia giấu mạt đi đâu
Không giấu nổi tội trời tội đất
Những vòng hoa cứ vòng quanh bờ nước
Như vòng tay xích lại những vòng tay !
28/7/2013
ĐAI DƯƠNG RỪNG ĐẢO
Gió vắt vai, sóng quanh chân đảo
Như người đi gieo hạt đường khơi
Chi chit mọc, đảo thành rừng của biển
Cứ mêng mông , ngút ngát chân trời
Đất có rừng, biển cũng rừng như đất
Đảo thành rừng, chiến lũy biển Đông
Những chiến hạm vượt đại dương rừng đảo
Như binh đoàn ào ạt tiền phương…
Đây Hoàng Sa,
Kia Hoàng Sa,
rừng mọc
Biển một ly không thể cắt rời
Người yêu đảo. mặn mòi với đảo
Đảo yêu người, hạt muối cắn đôi
Máu thấm đất hồng tươi mặt đất
Máu biển loang đỏ sóng chân trời …
Đất có rừng, biển cũng rừng như đất
Biển mỡ màu, rừng đảo ngàn xưa
Đại đại dương bao la, đại ngàn rừng đảo
Đại ngàn xanh,
tràn ngập bến bờ !
5/6/2013
ĐỈNH NÚI
Núi tiếp núi chập chùng vi vút
Vời vợi xa, sương gió về đâu
Dốc thẳng đứng, yên cương lưng ngựa
Gió cuộn bay vun vút ngàn sâu…
Đất là núi
là sông
là biển
Núi ngất cao, sông biển rộng dài
Sông với biển giăng thành như núi
Giữ bình yên bờ cõi đất đai!
Mỗi tấc đất,
đã bao nhiêu máu
Thắm lên từng vách núi, ngọn cây
Mỗi đỉnh núi,
một bàn thờ Tổ quốc
Ngát linh hương nghi ngút trời mây!
2014
ĐÀI HƯƠNG
Đài hương
lưng chừng núi
Các anh về cả đây
Trong đá và trong cát
Mặc,
mưa nắng đong đầy
Khói nhang người đến thắp
Vị Xuyên, tím ngắt mây
Nghe như có tiếng đập
Tim núi,
giấc mơ bay …
Ngày 16/7/2014
THÁC GỌI
Thác bên rừng Lao Chải
Đưa các anh qua đây
Vội rửa mặt, lau tay
Áo quần còn bết máu…
Núi ngang tầm đạn pháo
Vị Xuyên, xác gió bay
Máu các anh ngày ấy
Loang đỏ thác nước này
Còn ai nguyên vẹn đâu
Mà linh hồn siêu thoát
Đêm đêm nghe tiếng thác
Nước cũng nấc từng cơn
Vẫn riêng có hoa thơm
Phần máu xương gửi lại
Hoa như nến thắp lên
Thác còn thao thức mãi
Thác gọi sông gọi suối
Gọi mây gần mây xa
Bỗng đâu,
nghe tiếng lạ
Vừa bay qua mái nhà …
2016
SÔNG LÔ TỪ VẠN DẶM
Vừa dừng chân - Thanh Thủy
Đã nghe thấy sông Lô
Tiếng trong và tiếng đục
Giữa mờ sương xa mờ
Sông Lô từ vạn dặm
Gió lại về tinh khôi
Thượng nguồn, rừng đá thắm
Cũng soi lên dáng trời
Đêm đêm nghe tiếng núi
Thác cuộn,
đổ xuôi dòng
Đổ đi đâu cho hết
Tiếng bời bời của sông
Trách mình như trẻ nhỏ
Đêm say một giấc nồng
Sông đêm, còn rộn thác
Vẫn ru bờ như không.
2016
TRỊNH CÔNG LỘC