Tướng Công an Tư Khanh xuất thân làng quê miệt vườn này từ hồi chống Mỹ, gia tư đồng điền có chi đáng kể, nay cũng có khác nhưng xem ra cũng chẳng hơn các nhà bà con xung quanh là mấy. Cũng chỉ hai bộ ghế ngựa mộc. Một cái tivi đen trắng. Một bộ salông gỗ cẩm lai. Một chiếc xe máy. Mấy cái lu ngoài hiên. Cái nhìn dò xét của người đàn bà khiến bà Chín vừa chuyên trà ra ly vừa nẩy ra ý muốn dò xét lại. Và bà nhận ra, người đàn bà có đôi lưỡng quyền cao này trạc trên bốn mươi, có hai con mắt lá răm tinh khôn, kiểu dân thương lái.



VỢ CHỒNG TƯỚNG CÔNG AN

Truyện ngắn MA VĂN KHÁNG

Bà Chín từ Thành phố về đến nhà thì có người đàn bà lạ mặt gõ cửa:
- Ủa, nghe tin chị mới lên thăm ảnh trên thành phố. Tưởng chị ở với ảnh hết tuần hết tháng mới về?
Nhà ông Tướng Công an, khách khứa vào ra tấp nập. Người đến thăm hỏi. Người đến nhờ cậy đâu có ít. Mà làm sao nhớ được, biết được tên tuổi họ. Thành ra, bà Chín vốn tính tình xởi lởi, thấy người đàn bà nọ hỏi, chẳng cần biết tông tích tên tuổi liền bắt chuyện ngay.
- Cô ngồi uống nước đi. Mần chi mà ở cả tuần cả tháng được. Ổng thì bận tối ngày. Mà mình cũng còn con gà con heo, cái vườn ở nhà. Thấy cả tháng ổng không về, thì lên thăm chút thôi.
- Ảnh có mắc mớ gì mà không về?
Người đàn bà có hai gò má vừa lấm tấm nốt tàn nhang vừa cao, vuốt hai bên mép, vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh nhà, dáng chừng muốn đo đếm gia sản nhà ông Tướng. Tướng Công an Tư Khanh xuất thân làng quê miệt vườn này từ hồi chống Mỹ, gia tư đồng điền có chi đáng kể, nay cũng có khác nhưng xem ra cũng chẳng hơn các nhà bà con xung quanh là mấy. Cũng chỉ hai bộ ghế ngựa mộc. Một cái tivi đen trắng. Một bộ salông gỗ cẩm lai. Một chiếc xe máy. Mấy cái lu ngoài hiên. Cái nhìn dò xét của người đàn bà khiến bà Chín vừa chuyên trà ra ly vừa nẩy ra ý muốn dò xét lại. Và bà nhận ra, người đàn bà có đôi lưỡng quyền cao này trạc trên bốn mươi, có hai con mắt lá răm tinh khôn, kiểu dân thương lái.
Chép miệng, bà Chín nói:
- Thì có chi gọi là mắc mớ. Công việc trị an có bao giờ rảnh rỗi. Lên gặp, đúng giờ trưa vừa họp xong, ổng liền bảo, thôi đi ăn cơm. Ổng dắt ra cái quán ở đầu ngõ. Gọi hai đĩa cơm gà, hai chục một đĩa và một ly trà đá hai ngàn. Ăn xong, ổng biểu: "Về đi. Xong vụ ni tui về".
- Chu cha! Mần đến chức Tướng, lên xe xuống ngựa, hàng ngày phải có lính  hầu, cơm nước đàng hoàng chớ.
- Mần chi có chuyện đó. Mần Tướng là phải chịu thiệt thòi hy sinh nhiều hơn mần lính thôi.
- Mần Tướng thế kể cũng cực chị nhỉ?

Người đàn bà hạ giọng chia sẻ. Gương mặt tuổi năm nhăm bỗng tươi rờn, bà Chín nhoẻn cười:
- Tất nhiên rồi. Làm gì có chuyện lên xe xuống ngựa. Kể chị nghe, ông nhà tui vừa cùng đồng đội bắt được tên trùm ma túy ở huyện Quảng Sanh đó.
- Thiệt hả chị?
- Cha này nó xảo quyệt và hung hãn lắm. Công an mình phục nó ba năm rồi mà không bắt được. Vừa rồi ông nhà tôi và mấy ảnh được nhân dân báo tin đã đến bắt nó tại nhà.
- Chu cha! Dữ dằn quá ta à!
- Nó cao một mét tám. Nặng tám mươi kilô. May, ổng nhà tôi cao một mét tám hai.
Người đàn bà co người lại, thu hai tay vào lòng, xuýt xoa:
- Chuyện ấy ảnh kể cho chị nghe há?
- Đâu có! Cậy miệng ổng cũng chẳng được một chữ đâu. Là do mấy chú hạ cấp kể lại cho tui.
- Hề hề...
- Cô uống nước đi. Cô ở đâu ta, đến chơi hay có chuyện chi vầy?
Người đàn bà so vai nhấc ly trà, nhỏn nhẻn:
- Cảm ơn chị. Chuyện chị kể về anh nghe hay quá. Chắc là ảnh có nhiều chuyện nữa còn giấu chị há?
- Chuyện chi mà giấu?
Người đàn bà lắc đầu:
- Chuyện chi sao em biết được. Nhưng mà...
- Nhưng mà cái chi?
- À, cũng là nghe người ta nói. Vì ảnh là ông Tướng, là người của công chúng, người nổi tiếng mà.
- Ông Tướng với lại nổi tiếng thì sao?
Người đàn bà đưa tay gãi má rọt rẹt rồi đảo mắt ra sau, thẽ thọt:
- Nó là cái chuyện tình cảm đàn ông đàn bà với nhau đó chị. Ảnh tiếng tăm lẫy lừng thế kia mà. Ồi, đàn ông cao một mét tám hai. Của hiếm đấy ạ.
Bà Chín cười nhè nhẹ:
- Chị biết ông nhà tui hả?
- Ảnh mần lớn thế cả huyện ni ai mà không biết. Người ta còn biểu: Ảnh lộ hầu, lộ nhãn, mặt dài, mắt xếch là tướng mạo giỏi về đường quân sự đó.
- Ôi, miệng thế gian, làn sóng biển.
- Thì em cũng nghe người ta nói thôi.
- Nói những gì?
- Nói nhiều lắm. Nhưng mà có thiệt là chị không biết?            
Vừa hạ giọng nói, vừa nhìn trước nhìn sau, rồi người đàn bà lại e hèm hồi lâu, mới  nhẹ nhàng bước sang bên ghế bà Chín, ngồi xuống ghé tai bà Chín, thì thầm:
- Chị có nghe nói không? Hình như là ảnh có bà hai rồi đó! Thành phố người ta gọi là phòng nhì, hay tập hai mà!
- Cái chi? Nhắc lại coi nào.
- Chị ơi! Nó cũng là chuyện thường tình thôi mà. Đàn ông năm bảy là gan. Lá đang cùng vợ, là toan cùng người mà. Chị đừng làm ầm lên. Mất uy tín ảnh với mọi người thì còn ra gì. Mà trên người ta biết, người ta kỷ luật sa thải ảnh thì khổ thân ảnh một đời đã vất vả...
Ngẩn mặt một thoáng, bà Chín bỗng cười hấc một tiếng rồi một tay ôm miệng, một tay vỗ vai người đàn bà nọ:
- Ồi! Tưởng chuyện gì. Với lại mới là hình như thôi à?
- Nhưng mà...
- Thế thì cô không biết tính ông nhà tui rồi! Ông là người lãng mạn lắm!
- Lãng mạn?
- Chớ còn gì!
- Chu cha! Một ông Tướng công an mà lại lãng mạn? Hồi mồ ma Mỹ - ngụy, gia đình anh là gia đình sổ đen. Anh có 9 anh em, trong đó 3 là liệt sĩ. Mẹ anh là Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Anh đã đánh 200 trận với bọn Mỹ - ngụy. Anh bị đạn vào bụng. Không có thuốc mê, anh chịu đau cho bác sĩ mổ lấy viên đạn ra. Một người sắt đá như thế mà lại có tính lãng mạn? Mà lãng mạn nghĩa là sao chị?
Bà Chín ngả người vào lưng ghế, mắt lấp lánh những tia vui tươi hóm hỉnh.
- Cô hiểu năm mà không hiểu mười. Hồi mới đi công an, lúc nào trên túi áo ngực ông  cũng có một lọn tóc của tui. Rồi, ổng còn nì nèo đòi bằng được một cái áo con, tức một cái nịt vú của tôi mang theo hành trang nữa kia.
- Ui cha!
- Ổng biểu, ổng muốn luôn có hình bóng, hơi hướng tui bên mình. Mà cô có biết tử vi của ổng không? Ông sinh năm Bính Tý. Mệnh Giản hạ thủy. Tức nước đầm mênh mông. Giản là nông. Là chung tình. Là bình an, đơn độc, không biến đổi, không suy suyển. Còn tui, mệnh Thành đầu thổ. Tức đất trên đầu thành. Nơi hòn tên mũi đạn sẵn sàng bắn tới mà không biết sợ hãi. Mà vẫn bình an vô sự, cô à.
Gương mặt tròn trịa thoáng chút nao núng. Người đàn bà giật lui vào sâu lòng ghế,  cất giọng the the:
- Chà, ảnh văn hoa lãng mạn thiệt đó!
Bà Chín lắc đầu:
- Không! Chẳng phải lúc nào ổng cũng văn hoa lãng mạn đâu. Có lúc ông nổi cáu, nói  nghịch nhĩ, tục tằn lắm!
- Nổi cáu, nói nghịch nhĩ, tục tằn?
- Có một trùm xã hội đen hối lộ ông ba ngàn đô. Ổng biểu: "Giá cái mạng tôi rẻ có thế thôi à? Tăng thêm vài giá đi!". Có một nhóm tội phạm cộm cán âm mưu hại ổng. Họ biểu nhau: "Đừng giết, chỉ cần móc hai con mắt ổng vứt đi thôi".
- Trời! Thế ảnh trả lời thế nào?
- Ông nghe chuyện, ghi lên bảng trong phòng làm việc: "Gửi bọn tội phạm. Móc cái con cặc tao. Mắt tao bọn bay làm sao mà móc được!".
- Chà!
- Cô cũng chưa biết chuyện ni. Nghỉ phép dồn mấy năm, ổng ở nhà mấy tháng liền, ngày nào cũng cuốc vườn, quét lá, nhổ cỏ, tưới cây, nuôi năm con lợn, có con nặng hai tạ cơ đấy. Tui sống với ổng từng ấy năm, ảnh hưởng được từ ổng nhiều tính tốt đấy.
- Quý hóa quá!
- Nhưng mà tui cũng lây đôi ba cái tính hay nổi cáu, nói nghịch nhĩ của ông đó. Nói thế để chị ăn nói cho cẩn thận. Chớ nói như vừa rồi là vu vạ cho ông là nói quàng xiên.
Bà Chín vừa nói vừa đứng dậy. Hai con mắt trong vắt giờ mới như hai luồng sáng sói vào gương mặt đang thất sắc của người đàn lạ mặt, như muốn nói: "Ủa, từ nãy mải trò chuyện, quên không hỏi tên tuổi quê quán cô. Mà sao trông cô nhang nhác quen. Không hiểu đã thấy cô ở đâu rồi. Cô ngồi đó chờ tui một lát hỉ!". Người đàn bà hai gò má cao đỏ rạn nghe vậy thì thót giật mình, co rúm người lại, định đứng dậy, lẻn ra cửa.
Nhưng đã không kịp rồi. Bà Chín tọt vào căn buồng bên trái nhà, đã thoăn thoắt đi ra với tờ báo trên tay:
- Cô gì à. Sao cái hình người phụ nữ trong ảnh giống cô quá xá. Cô coi thử xem có phải cô không?
Tờ báo đặt trên bàn. Ở góc tờ báo có in tấm ảnh một phụ nữ đóng khung đen sì, dưới có hàng chữ: "Lệnh truy nã Lê Thị Riền, phạm tội buôn bán đàn bà trẻ con qua biên giới, lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân".