Tháng năm qua, lặn hụp với dòng đời
Tôi đã sống khắp mọi miền đất nước
Ngay cả lúc nghìn trùng xa Tổ quốc
Vẫn mơ hoài dáng vóc Thụy Khuê




GỬI THỤY KHUÊ

ĐINH KỲ THANH

Bốn mươi năm sống ở đất Sài Gòn
Bao đêm ngủ vẫn mơ về Hà Nội
Phải chăng những kỷ niệm thời nhỏ tuổi
Cứ hiện hình nóng hổi với quê hương?!

Tôi sinh ra bên phố nhỏ chợ Rồng
Nhưng lớn dậy tại Thăng Long - Hà Nội
Cả tuổi thơ xanh rờn nơi Trại Vối
Dốc Thụy Khuê, ga xe điện ngày xưa…

Phố đầu ô kẽo kẹt tiếng võng đưa
Bánh sắt rít, tàu leng keng lên Bưởi
Trong nhà mát tằm rào rào ăn rỗi
Bà nội ngồi đun nước nóng ươm tơ…

Những con đường còn trải đá nhấp nhô
Đưa tôi đến với Cổ Ngư, Yên Phụ
Dốc lên đê rợp bóng cây cổ thụ
Đàn sâm cầm về dậy sóng hồ Tây

Tuổi học trò phơi phới tóc xanh bay
Tôi đạp xe miệt mài không biết mỏi
Theo thấp thoáng tà áo dài con gái
Nón che nghiêng môi thoáng nụ cười duyên

Những buổi trưa vào Bách thảo học thêm
Hay tha thẩn trên sân đền Quan Thánh
Hồn vẫn thả theo bầy chim tung cánh
Bay ngang trời mơ một cõi Thiên tiên…

Đẹp tuyệt vời là những ngả đường quen
Tôi tìm đến với Ngọc Hà, Quảng Bá
Những làng hoa rực sắc màu êm ả
Tỏa hương thơm mát dịu cả trưa hè

Những con đường ran dậy tiếng nhạc ve
Ôm bóng dáng một người mang tên Thụy
Những trái ổi Nghi Tàm sao ngọt thế
Và thơm lừng ngan ngát khắp triền đê

Tuổi hai mươi tôi lại gặp nàng Khuê
Ôi cô gái đôi mắt cười lóa nắng
Làn tóc xõa che hờ đôi vai mỏng
Em đến trường…anh bám gót si mê

Và thế là từ đấy những Thụy - Khuê
Cứ xuất hiện trong Thơ tôi rực rỡ
Trang nhật ký cũng như cười hớn hở
Khi Tình yêu gợi mở những chân trời…

Tôi đạp xe, gọi nhắng Thụy Khuê ơi
Không chỉ đó tên phố mình cư ngụ
Còn đó những nàng tiên ta ngưỡng mộ
Những Nàng Thơ tươi rói những nụ cười

Tháng năm qua, lặn hụp với dòng đời
Tôi đã sống khắp mọi miền đất nước
Ngay cả lúc nghìn trùng xa Tổ quốc
Vẫn mơ hoài dáng vóc Thụy - Khuê

Từ Thăng Long Hà Nội ra đi
Chúng tôi đã lớn bồng như Phù Đổng
Trên thuyền đời vững tay chèo quậy sóng
Vượt phong ba nhằm thẳng phía Mặt trời…


                          ***

Đêm Sài Gòn ngồi ngắm lục bình trôi
Ánh điện sáng cảng Nhà Rồng lấp lóa
Tôi chợt nhớ những chiều đông buốt giá
Mặt hồ Tây sương khói phủ mông lung

Hà Nội ơi trăn trở đến nao lòng
Muốn tung cánh vẫy vùng về tổ ấm
Ta ngẩng  mặt lên trời cao hát vọng :
 Cả một trời thương nhớ Thụy Khuê ơi !

Sài Gòn,  01 tháng 4 năm 2008