Trên báo Văn Nghệ
Công An số 418 ra ngày 1-11-2018, có bài viết “Một đôi kỷ niệm với tác giả bài
thơ Thời Hoa Đỏ” của tác giả Nguyễn Đình San. Đối với một người quá cố, nhắc lại
đầy trìu mến như vậy, cũng là một thái độ trân trọng và yêu thương. Tuy nhiên,
nhiều câu thơ trích dẫn trong bài viết, hoàn toàn không phải thơ của Thanh Tùng
– Thời Hoa Đỏ. Và chuyện nhầm lẫn này cũng dễ hiểu, nếu biết được những vướng mắc
xung quanh!
THANH TÙNG KHUẤT MẶT VÀ THANH TÙNG LẠ MẶT
LÊ THIẾU NHƠN
Tôi có quan hệ thân tình và gần gũi với nhà thơ Thanh Tùng từ khi ông rời Hải Phòng vào Thành phố Hồ Chí Minh sinh sống năm 1995 đến cuối đời, nên tôi cảm thấy có trách nhiệm phải lên tiếng dùm một người bạn vong niên không còn trên cõi nhân gian. Phần vui buồn riêng tư giữa tác giả Nguyễn Đình San với nhà thơ Thanh Tùng, thì tôi không bàn đến. Tôi chỉ đề cập phần thơ trích dẫn mà tác giả Nguyễn Đình San cho là thơ của Thanh Tùng!
Cả bài viết “Một
đôi kỷ niệm với tác giả bài thơ Thời Hoa Đỏ” có 5 đoạn trích dẫn thơ. Trong đó,
hai đoạn chính dẫn chính xác từ hai bài thơ “Thời hoa đỏ” và “Bây giờ”, còn ba
đoạn trích dẫn không phải thơ của Thanh Tùng – Thời Hoa Đỏ mà của một Thanh
Tùng khác! Sự nhầm lẫn này cũng dễ thông cảm, vì tác giả không có tập thơ được
in ấn của Thanh Tùng, nên đành dựa vào văn bản trên mạng. Khó lòng trách tác giả
Nguyễn Đình San, vì khi nhà thơ Thanh Tùng qua đời, có nhiều tờ báo lớn cũng liệt
kê một số tập thơ không phải của Thanh Tùng để tổng kết hành trình sáng tạo của
ông! Ví dụ, “Khúc hát quê xa", "Cái ngày xưa ấy" và "Thuyền
đời" đều của Thanh Tùng khác! Cả đời nhà thơ Thanh Tùng, ngoài hai tập thơ
in chung “Cửa sông” và “Con sông chảy từ lòng phố” thì chỉ có hai tập thơ in
riêng là “Thời hoa đỏ” và “Trường ca phương Nam”.
Nhà thơ Thanh
Tùng tên thật Doãn Tùng, thành danh từ phong trào thơ công nhân ở Hải Phòng thập
niên 60 của thế kỷ trước. Vậy mà vẫn bị rắc rối về trùng tên, khi có một anh
làm thơ mới xuất hiện sau năm 2000 nhưng cương quyết lấy bút danh… Thanh Tùng. Vì
vậy, tôi tạm thời phân biệt tác giả của bài thơ “Thời hoa đỏ” là Thanh Tùng khuất
mặt, còn Thanh Tùng kia là Thanh Tùng lạ mặt.
Nhiều người đã lấy
bút danh Thanh Tùng, mà nổi tiếng nhất là nhà thơ Thanh Tùng và nhạc sĩ Thanh
Tùng. Để tránh nhầm lẫn, nhạc sĩ Phú Quang khi phổ thơ của nhà thơ Thanh Tùng
thành ca khúc như “Hà Nội ngày trở về” hoặc “Mùa thu giấu em” đã ghi chú “Thơ:
Doãn Thanh Tùng”. Thế nhưng, nhà thơ Thanh Tùng vẫn chưa thể độc quyền bút danh
Thanh Tùng, cho đến khi một hậu sinh xuất hiện. Một hôm có tờ báo gọi điện thoại
nhắc nhà thơ Thanh Tùng đến nhận nhuận bút. Là một người túng thiếu, nhà thơ
Thanh Tùng cho đó là một dịp may, và ngỡ rằng người ta trích in bài thơ của ông
từ tuyển tập nào đó. Tuy nhiên, khi cầm tờ báo được toà soạn đưa, có in bài thơ
hoàn toàn lạ lẫm ký tên Thanh Tùng, nhà thơ Thanh Tùng đã kiên quyết phủ nhận
sáng tác đó là của mình và trả lại nhuận bút! Sự hụt hẫng ấy chưa nguôi, thì
nhà thơ Thanh Tùng bị một đồng nghiệp đã quen biết hàng chục năm trước, tình cờ
đọc được mấy bài thơ in trên báo ký tên Thanh Tùng, đã trách: “Dạo này ông chuyển
sang làm thứ thơ vần điệu ẻo lả rồi ư!”. Nhà thơ Thanh Tùng tự ái, quyết tâm
truy tìm kẻ ký tên Thanh Tùng giống y hệt mình, nhưng thơ khác hoàn toàn.
Thông cảm cho sự
bức xúc của tiền bối, tôi tìm hiểu dùm và biết có một người đàn ông quê gốc Phú
Thọ tên thật Quảng Đức Nguyên vừa vào sinh sống ở Thành phố Hồ Chí Minh, chính
là người đã viết và gửi những bài thơ ký tên Thanh Tùng đến các báo. Nhà thơ
Thanh Tùng nhờ tôi chở đi gặp… Thanh Tùng kia, để nói phải quấy. Ngồi sau xe
tôi, nhà thơ Thanh Tùng bày tỏ sự giận dữ: “Hắn mà lên giọng bậy bạ, thì tớ cho
một đấm vào mặt, để biết thế nào là Thanh Tùng công nhân Hải Phòng!”. Tôi tỉ tê
rằng, Quảng Đức Nguyên từng học trường cán bộ kiểm sát với nhà thơ Phương Hà,
sau đó bị tâm thần phải nghỉ việc để điều trị… Nhà thơ Thanh Tùng lập tức nguôi
ngoai: “Vậy thì hắn cũng tội nghiệp!”. Tôi hiểu vì sao nhà thơ Thanh Tùng phản ứng
như vậy. Ông từng có một người em tên Thanh bị tâm thần và ông phải vất vả chăm
sóc Thanh nhiều năm. Sau khi Thanh qua đời, ông ghép tên Thanh vào tên mình để
thành bút danh Thanh Tùng.
Nhà thơ Thanh
Tùng gặp gỡ… Thanh Tùng – Quảng Đức Nguyên rất ôn hòa. Ông chỉ nói với Quảng Đức
Nguyên mấy câu, đại ý: “Tôi không bao giờ làm thơ lục bát, cũng như các loại
thơ tuân thủ khuôn phép du dương. Để tránh nhầm lẫn, anh nên ký tên khác!”. Sau
đó, thấy Quảng Đức Nguyên hoàn cảnh kinh tế còn khốn khó hơn cả mình, nhà thơ
Thanh Tùng đã tặng chiếc xe máy cà tàng của mình cho Quảng Đức Nguyên.
Nếu cư xử phải đạo,
Quảng Đức Nguyên đã tìm bút danh khác. Tiếc thay, Quảng Đức Nguyên vẫn dùng bút
danh Thanh Tùng để gửi thơ cho các báo và xuất bản ba tập thơ “Khúc hát quê
xa", "Cái ngày xưa ấy" và "Thuyền đời". Một số bài thơ
của Quảng Đức Nguyên dưới bút danh Thanh Tùng được đưa lên mạng, và nhiều người
cứ tưởng là của Thanh Tùng “Thời hoa đỏ”. Và kết quả, hai đoạn thơ trích trong
bài “viết “Một đôi kỷ niệm với tác giả bài thơ Thời Hoa Đỏ” là một ví dụ đáng
buồn. Cả đoạn thơ “Anh đang góp nắng đầu hè/ Gọi hương sắc dậy, rừng ve chín đều/
Gió vàng xô bức tranh thêu/ Phượng vàng tô điểm, tình yêu trở mùa/ Hoàng hôn
lãng đãng mõ khua/ Bến sông vọng tiếng chuông chùa bâng quơ…” (Bức tranh tình)
và đoạn thơ “Gió xua nỗi nhớ giăng ngang/ Con tàu cắt sóng bẽ bàng mặt sông/
Bên này bến vắng đò không/ Bờ kia hoang lạnh, trắng đồng mây bay /Đâu rồi cánh
áo hoa lay/ Chẳng bồi, chẳng lở mà cay mắt nhiều…” (Tìm) đều của Quảng Đức
Nguyên.
Thơ của Thanh Tùng (Quảng Đức Nguyên) đưa lên mạng, gây nhầm lẫn với tác giả “Thời hoa đỏ”
Tác giả Nguyễn
Đình San viết về nhà thơ Thanh Tùng đầy tình cảm. Thế nhưng, đoạn thơ “Hò hẹn
nhiều để rồi chấm hết/ Để vỡ vụn những mảnh tim/ Gặt hái nhiều mà thóc chẳng đầy
thêm/ Theo năm tháng chiếc bồ trống rỗng” mà tác giả Nguyễn Đình San nhớ rằng
nhà thơ Thanh Tùng đọc cho ông nghe, cũng là của Quảng Đức Nguyên. Và tác giả
Nguyễn Đình San cũng đã nhớ nhầm khi nhắc lại mấy câu “Có chàng nghệ sỹ Đình
San/ Dạt dào cháy bỏng ngập tràn yêu thương/ Ai cũng muốn đi trọn đường…” mà
ông cho rằng được nhà thơ Thanh Tùng ngẫu hứng đọc tặng ông. Bởi lẽ, phong cách
thơ ấy không phải của nhà thơ Thanh Tùng. Bởi lẽ, nhà thơ Thanh Tùng chỉ ngẫu hứng
khi thách thức những người xung quanh đưa ra đề tài. Và thơ ngẫu hứng của Thanh
Tùng rất gân guốc và mạnh mẽ, chứ không ưỡn ẹo vần điệu. Nhà thơ Thanh Tùng ngẫu
hứng đều gây bất ngờ kiểu thi sĩ, như ngẫu hứng về thương hiệu bột giặt: “Tôi
mong các anh có thể tìm ra loại xà phòng/ Có thể giặt sạch nỗi buồn Việt Nam” hoặc
ngẫu hứng về em bé bán vé số: “Tôi khốn nạn vì cái nghèo/ Không đủ tiền mua cho
em một tờ vé số/ Mua cho tôi một niềm hy vọng/ Và mua cho cuộc đời một chiếc vé vào tương lai”.
Nhà thơ Thanh
Tùng đã qua đời 12-9-2017, và những thông tin trên mạng rất bát nháo, nên chuyện
nhầm lẫn thơ ông với thơ của Thanh Tùng – Quảng Đức Nguyên có lẽ còn tiếp diễn,
nếu không đọc thơ mỗi người một cách kỹ lưỡng. Nhà thơ Thanh Tùng luôn có những
câu thơ ngây ngất mà bất kỳ ai ký tên Thanh Tùng cũng khó viết được, như “Màu
lá vàng đẹp hơn mọi màu hoa”. Thơ của nhà thơ Thanh Tùng (khuất mặt) không luyến
láy và đong đưa như thơ của Thanh Tùng (lạ mặt). Trong gia tài thơ khoảng 600
bài của nhà thơ Thanh Tùng tuyệt đối không có thơ lục bát. Bài thơ vần điệu
nghiêm ngắn nhất của nhà thơ Thanh Tùng là bài “Trao đổi” bốn câu: “Hôm qua người
ngắm hoa còn thắm/ Sáng nay hoa đã rụng tơi bời/ Có phải bao nhiêu là cay đắng/
Hoa kia đã nhận hết cho người?”.
Thơ của nhà thơ
Thanh Tùng chủ yếu viết tự do, câu dài câu ngắn không cần quan tâm, cốt sao thổ
lộ hết tâm tư. Thơ của nhà thơ Thanh Tùng phần lớn gân guốc, thỉnh thoảng mới
có vài câu mềm mại, nhưng phẩm chất thi sĩ không lẫn vào ai: “Nối bao thu cho tới
được em/ Máu chảy hoài không trở lại tim” hoặc “Tôi để lại Hải Phòng giàu có của
tôi/ Bước ra cửa là rơi vào trái tim bè bạn”, hoặc “Gặp về không ngủ nổi/ Hóa
ra tình cũ rót vào nhau/ Rượu ấy bây giờ không có nữa/ Chỉ còn trong đáy của hồn
sâu”./.