HÀO VŨ với Mảnh Khăn Trắng Muốt
Bài học đầu tiên khi các chàng lính trẻ từ miền Bắc đến chiến trường đồng bằng sông Cửu Long được các “cựu binh” “truyền dạy”, không phả...
http://www.lethieunhon.vn/2018/10/hao-vu-voi-manh-khan-trang-muot.html
Bài học đầu tiên khi các chàng lính trẻ từ miền Bắc
đến chiến trường đồng bằng sông Cửu Long được các “cựu binh” “truyền dạy”,
không phải là cách thức tác chiến mà là dạy về… giới tính. Cũng như Hà một thiếu
niên vừa rời ghế nhà trường còn chưa biết cổ tay con gái tròn hay dẹt, còn hiểu
mơ hồ về cái dây suchiêng ẩn hiện sau làn áo mỏng của cô giáo chủ nhiệm lớp, họ
chưa đủ lớn để hiểu chuyện quan hệ giới tính. Cũng chưa ai chỉ dạy. Họ chưa biết
gì về cơ thể mình đến nỗi nhiều người mắc chứng bệnh “thiếu đàn bà” phải sang
chợ biên giới mua thuốc “lang băm”.
HÀO
VŨ
VỚI “MẢNH KHĂN TRẮNG MUỐT”
NGÔ VĨNH BÌNH
Hào Vũ là “dân” A.6 ngày nào, vừa cho ra đời
tiểu thuyết Mảnh khăn trắn muốt (2 tập – Nxb Quân đội Nhân dân,
2018). A.6 là mật danh của Văn nghệ Miền (thuộc Cục Chính trị Quân Giải phóng
miền Nam) thời kỳ Kháng chiến chống Mỹ, nơi những gương mặt thành danh như: Trọng
Ân, Doãn Sáu, Văn Lê, Chí Thiện, Trần Ninh Hồ, Trần Mạnh Hảo, Phùng Khắc Bắc,
Thái Vượng, Lê Văn Vọng, Xuân An, Trùng Khánh, Hào Vũ, Nguyên Nam, Nguyễn Ngọc
Mộc, Hoàng Đình Quang, Vũ Hòa… từng có mặt và “tu nghiệp”một thời!
“Mảnh khăn trắng muốt” là tiểu thuyết viết về
chiến tranh và người lính. Cụ thể hơn, viết về chiến tranh thời chống Mỹ và người
lính Cụ Hồ những ngày chưa xa. Bối cảnh chiến trường mà tiểu thuyết đề cập tới
hình như rất ít được nhắc đến trong sáng tác (kể cả sáng tác của những nhà văn
áo lính từng viết về đề tài chiến tranh những năm qua). Đó là thời điểm lực lượng
ta bị “đánh bật” lên mãi vùng giáp ranh Việt Nam – Cămpuchia. Họ vừa phải chiến
đấu để bảo tồn lực lượng, vừa có trách nhiệm tránh cho người dân hai bên biên
giới những thiệt hại tổn thất. Lực lượng ta lúc đó được người dân hai nước Việt
Nam và cả Cămpuchia cưu mang, giúp đỡ rất nhiều, nhất là về chỗ trú chân và
lương thực, thực phẩm, thuốc men. Vào thời điểm ấy mọi ngả đường tiếp tế của ta
đều bị đối phương phong tỏa. Có thời gian cả một trung đoàn phải rút sang nước
bạn vì không đủ cả súng đạn để chiến đấu. Đạn cho súng AK, chỉ được phép bắn
phát một chứ không được bắn liên thanh. Đạn B.40 để bắn xe tăng càng hiếm hơn…
Với người lính trận cái quan trọng nhất là súng đạn; súng đạn mà cũng cạn kiệt
như vậy thì đánh đấm làm sao? Ấy là chưa kể những khó khăn chồng chất về lương
thực, thực phẩm, thuốc men. Làm thế nào để đểvượt qua những con lộ chi chít họng
súng kẻ thù, những trảng cỏ trống hoang mà trên đầu trực thăng địch ve vè bay
lượn và những cánh rừng mịt mờ chất độc hoá học… Công tác tư tưởng chính trị
(trong đó có báo chí văn nghệ) trở nên vô cùng quan trọng nhắm động viên bộ đội
và nhân dân giữ vững ý chí và tinh thần chiến đấu. Bộ Tư lệnh Miền, cao hơn là
Trung ương cục nhận định như vậy. Trên cái nền ấy các nhân vật của cuốn tiểu
thuyết lần lượt xuất hiện, xuất hiện sống động.
Đó là những người lính nhập ngũ khi miền Bắc có lệnh
tổng động viên, cụ thể là những chiến sĩ thuộc Tiểu đoàn 296 mà anh em quen gọi
một cách trìu mến là “Tiểu đoàn Hải Phòng”. Qua câu chuyện của Hà, một thanh
niên thành phố Hoa phượng đỏ đi bộ ròng rã nửa năm “sáu tháng trời đêm nghỉ
ngày đi” mới vào được chiến trường, mà chiến trường lại đang trong tình thế khó
khăn ấy!… Và với công việc là một người đưa tin viết bài cho một tờ tin của
trung đoàn, Hà đã kể ra một cách chân thật và sinh động những câu chuyện của
anh, của đơn vị anh.
Đơn vị của anh toàn “lính trẻ măng” (là thế nên tiểu
thuyết có tựa là Mảnh khăn trắng muốt chăng?) vừa mới được đưa vào
chiến trường. Bài học đầu tiên khi các chàng lính trẻ từ miền Bắc đến chiến trường
đồng bằng sông Cửu Long được các “cựu binh” “truyền dạy”, không phải là cách thức
tác chiến mà là dạy về… giới tính. Cũng như Hà một thiếu niên vừa rời ghế nhà
trường còn chưa biết cổ tay con gái tròn hay dẹt, còn hiểu mơ hồ về cái dây
suchiêng ẩn hiện sau làn áo mỏng của cô giáo chủ nhiệm lớp, họ chưa đủ lớn để
hiểu chuyện quan hệ giới tính. Cũng chưa ai chỉ dạy. Họ chưa biết gì về cơ thể
mình đến nỗi nhiều người mắc chứng bệnh “thiếu đàn bà” phải sang chợ biên giới
mua thuốc “lang băm”. Họ ngờ nghệch trong việc nam nữ; họ chỉ được dạy kỹ thuật
xạ kích, bắn máy bay lên thẳng, đánh xe tăng, đánh tàu chiến, chống càn… Nhiều
chàng trai mới qua tuổi 17, vậy mà đã trưởng thành, chiến đấu trong đội hình của
bộ đội địa phương như một người lính thiện chiến, có người trở thành du kích
xã, ấp với tài gài lựu đạn, đánh du kích, bắn máy bay trực thăng sành sỏi. Có
người trở thành cán bộ cấp tiểu trung đoàn, lại có người được điều động ra Bắc
đi học.
Hào Vũ là người trong cuộc, nhưng trong tiểu thuyết
của anh ít thấy có những chương “tả trận” khốc liệt và hùng tráng; bề thế và
bài bản, nhưng lại có những đoạn, những chi tiết thật sinh động như nói về việc
nấu cơm, ăn cơn ở chiến trường. Nấu thật đơn giản: Ngâm gạo, sau đó gói vào
khăn ướt, đào hố chôn xuống đất, lấy rơm củi đốt bên trên. Lửa tàn là có cơm
ăn. Ăn không cần bát mà cuốn lá cây thành những cái bù đài… Rồi cảnh ngủ hầm,
đi chợ vùng biên, học tiếng Miên; rồi những tối bạn bè thời đi học ngoài Bắc gặp
nhau, nam nữ tâm sự với nhau trong đêm vắng một cách vụng về (không phải vụng
trộm) và những lần chép tằng bài thơ Biển (của nhà thơ Xuân Diệu) cho
bạn. Lại có những đoạn tả nói về một đơn vị thương binh bị mất liên lạc, bị “bỏ
quên” giữa mênh mông trời nước thật thương cảm mà cũng thật đáng cảm phục về sự
can trường của những người lính năm xưa.
Tôi nghĩ, “Mảnh khăn trắng muốt” không chỉ
là cuốn sách có giá trị viết về những năm tháng chiến tranh đặc biệt, tại một
vùng đất đặc biệt mà còn là tác phẩm quý viết về tình bạn chiến đấu, tình đoàn
kết, tình bạn thủy chung giữa quân đội và nhân dân hai nước Việt Nam –
Campuchia anh em,
Đọc “Mảnh khăn trắng muốt”, dõi theo nhân vật
Hà (nhân vật chính của tiểu thuyết) tôi thấy như hiển hiện những năm tháng tuổi
trẻ của nhà văn Hào Vũ, người con của đất cảng Hải Phòng trên chiến trường
miền Nam những thời khắc rất khó khăn, ác liệt - ác liệt khó khăn một cách âm
thầm!