Chính công văn của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy Cà Mau đã làm cho “Cánh đồng bất tận” bật lên như một tai nạn chưa từng có trong văn giới đầu thế kỷ 21. Trong rủi có may là vậy. “Cánh đồng bất tận” là một truyện vừa mỹ mãn xét về dung lượng, về phát hiện nhân sinh bên trong sự phức tạp của con người và lấp lánh văn phong mới rợi. Báo Tuổi Trẻ khi ấy còn nhiều những nhà báo giỏi giang kỳ cựu lập tức phơi-dơ-tông “Cánh đồng bất tận” trên báo ngày, một việc làm chưa từng có trong làng báo Việt Nam xã hội chủ nghĩa.
Cánh đồng
bất tận - chuyện bây giờ mới kể
DẠ NGÂN
Buổi chiều tháng 4.2006, cập rập, se lạnh. Thường
lệ mỗi ngày Ban Văn chỗ tôi nhận rất nhiều bài vở, không ít phong bao dày cộm,
vì tuần báo đang có Cuộc thi truyện ngắn 2006 – 2007. Hôm ấy tôi chú ý một
phong bì mỏng không có tên người gửi, logo cơ quan với dòng chữ đậm Hội Văn học
Nghệ thuật tỉnh Cà Mau, bên dưới là chữ viết tay mềm mại nữ tính: Kính gởi chị
Dạ Ngân, Báo Văn Nghệ, 17 Trần Quốc Toản, Hà Nội.
Buổi
chiều buồn ứa
Nhớ rõ rằng tôi đã ngồi lại, một mình trong
phòng với phong thư. Thì ra là công văn của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Cà Mau, số
35- BC/TG “Báo cáo nội dung làm việc với lãnh đạo Hội Văn học - Nghệ thuật
tỉnh”. Trên cùng là mấy chữ viết tay của người đã gửi phong thư đi: Chị
ơi! Đọc chơi nghen, ký tên Nguyễn Ngọc Tư. Công văn do phó Ban TVH (tôi viết tắt)
ký, đề cập truyện Cánh đồng bất tận của Nguyễn Ngọc Tư do Nhà xuất bản
Trẻ phát hành tháng 11/2005 đã bị “số đông không đồng tình, phản ứng gay gắt…
không có tính tư tưởng giáo dục, bôi đen xã hội nông thôn… đề nghị Hội Văn học
- Nghệ thuật kiểm điểm phê phán tác giả một cách nghiêm khắc...”
Ngót 2 trang, rất ư bài bản và giọng điệu quan
tòa cũng rất ư quen thuộc. Tôi nhìn mãi vào mấy chữ của Tư “Chị ơi! Đọc chơi nghen”. Nhẹ hều mà ngàn cân tâm tư. Với gọng kềm cuối đất cùng trời ấy chỉ có
hai cách: nhảy xuống biển hoặc tháo thân lên Sài Gòn! Chị ơi! Đọc chơi
nghen. Không có chơi gì cả, cảm giác khủng bố, cảm giác vành móng ngựa, cảm
giác đấu tố. Phẩm chất văn xuôi ấy, miền sáng tác ấy, chắc chắn em sẽ trì lại với
bần đước nếu bị túm lên xe khi họ muốn đẩy bật em đi. Thật giống nhau ở cách
hành xử với văn tài, ngày xưa người ta đã từng chở Solzhennitsyn đến biên giới
nước Nga để mặc ông ấy đi đâu thì đi.
Có quá không nếu tôi so ví như vậy? Tôi không
lạ gì không khí áp bức và ghẻ lạnh tỉnh lẻ hồi tôi viết “Con chó và vụ ly hôn”. Nguyễn Ngọc Tư thanh tân với “Ngọn đèn không tắt” nhưng “Cánh đồng bất tận” báo hiệu một tài
năng vượt khung. Không dưng mà em gửi cho tôi công văn này. Tôi ứa nước mắt
và cũng khi ấy, tôi chợt nhớ đại khái một câu của nhà phê bình N. Bukharin về
M.A.Solokhov: “Một con đại bàng non vừa cất lên đôi cánh mênh mông trên bình
nguyên bao la của chúng ta!”
Sau đó thì đúng như tôi hình dung, có hẳn một
chủ trương “cho phép tác giả rời Cà Mau”. Và sau đó nữa, rộ lên dư luận em ấy
có ai đó, có những ai đó viết cho, ký tên Nguyễn Ngọc Tư chứ học vấn ấy, con
người ấy có mà viết nổi! Đúng số phận của một nhà văn sốc, khi chưa được công
nhận lớn, người ấy sẽ bị bôi cho đủ kiểu, nhất là với nhà văn nữ. Cũng như
tôi, “Con
chó và vụ ly hôn” in 1985 ở báo Văn Nghệ, năm 1987 trước khi kết nạp tôi vào Hội
Nhà văn Việt Nam, một ủy viên Ban chấp hành đã cất công xuống Hải Phòng điều
tra xem anh Thân, nhà văn Nguyễn Quang Thân có viết thay tôi không?
Tôi nhận ra, rồi những thứ này sẽ đi vào lịch
sử, cái công văn ra đòn này. Riêng mấy chữ viết tay nhỏ nhẹ của Ngọc Tư thật
đáng quý với tôi và tôi đã đúng khi giữ kỹ nó, cả cái phong bì hai tem với dấu
bưu chính ngày gửi là 31.3.2006. Khi người ta hành xử với văn hóa văn nghệ nói
chung và nhà văn nói riêng, người ta đâu có biết mình sẽ bị lưu dấu và phán
xét. Họ cũng không lường được sức mạnh của một nhà văn dù là trẻ, dù là nữ, dù
là thiệt thòi học vấn, rằng một khi họ đã xác tín với văn chương thì, như
Akhmatova đã viết:
Không, tôi chẳng nương dưới bầu trời nào
Chẳng mong đôi cánh xa lạ nào che chở
Thời đó tôi đã cùng nhân dân tôi, bất hạnh sao
Ở nơi mà nhân dân tôi phải ở.
Một năm
trước - 2005
Tôi “biết” Nguyễn Ngọc Tư lần đầu từ “Ngọn đèn không tắt” in tháng 8.2000 do
tôi mua và hào hứng đọc một tác giả nữ, cùng dân sông nước, cùng tuổi Bính Thìn
với trai út của tôi. Sau thì năm 2002 hoặc 2003 gì đó, tôi gặp được Tư ở Hội
nghị những người viết văn trẻ lần thứ mấy không nhớ nữa. 20 năm trước cũng Hội
nghị như thế này, một cô nhà văn trẻ ở miền Tây là tôi được săm soi vì nổi tiếng
bởi ái tình. Nguyễn Ngọc Tư khác, Nguyễn Ngọc Tư với “Ngọn đèn không tắt” đằm thắm mà tinh khôi, hứa hẹn một ngòi bút sang trọng về những nỗi
buồn. Nguyễn Ngọc
Tư là khôi nguyên của một cuộc thi lớn của một tờ báo lớn, ở một thành phố lớn,
vì vậy Nguyễn Ngọc Tư được ngồi chủ tịch đoàn, được báo chí vồ vập, hình như khi đó
cũng đã xuất hiện ở chương trình Người đương thời của VTV. Nguyễn Ngọc Tư có vẻ ngượng
ngập ở chốn lao xao nhưng vẫn cho thấy bản lĩnh, kiêu ngầm.
Vậy thôi. Chúng tôi không có thời giờ cho
nhau, vì Nguyễn Ngọc Tư "hot", luôn bị chèo kéo, săn đón. Hai năm 2003 - 2004, Tuần
báo Văn Nghệ đang có cuộc thi truyện ngắn, tôi làm sơ khảo, Nguyễn Ngọc Tư gửi ra truyện “Đau gì như thể”. Thực sự những truyện ngắn
ngắn kiểu trong tập “Ngọn đèn không tắt” không thuộc dạng báo Văn Nghệ mặn mà, vì nó mảnh và ngắn.
Cuộc thi trước đó, năm 2001- 2002, người sơ khảo là nhà văn Phạm Thị Minh Thư kể
rằng, có in một truyện của Nguyễn Ngọc Tư nhưng không ấn tượng lắm vì cũng ngắn
và mảnh. Cuối cùng năm 2004 ấy, “Đau gì không thể” được giải Ba. Tuần báo Văn Nghệ tìm
kiếm những truyện bùng nổ, gây hấn, rậm rạp.
Chừng như tạng viết của Nguyễn Ngọc Tư là vậy,
như tản văn, nhẹ nhàng, ý nhị, nhấm nháp một chùm mới ngấm. Vậy rồi, khoảng gần
cuối năm 2005, Tư gửi thẳng cho tôi truyện “Cánh đồng bất tận”, tôi còn nhớ Nguyễn Ngọc Tư chỉ để truyện, nhưng cầm độ dày của
bản thảo vi tính trên xấp giấy A4, cũng biết ấy không phải truyện ngắn. Tôi đọc
nhanh, bàng hoàng, thán phục. Khi ấy có một nhà văn mới chân ướt chân ráo về cơ
quan, người được Tổng biên tập Hữu Thỉnh giới thiệu: “Đây là phó tổng biên tập
phụ trách luôn Ban Văn, từ nay Dạ Ngân chuyên tâm làm trưởng ban Sơ khảo Cuộc
thi truyện ngắn 2006 - 2007 trước khi Ngân nghỉ hưu, nhé!”. Tôi bàn giao
ngay “Cánh
đồng bất tận” cho
vị phó tổng tương lai, chỉ nói: “Ngân nghĩ, in hai kỳ, không cần biên tập một dấu
chấm dấu phẩy nào”.
Cuộc thi truyện ngắn bắt đầu ngay đầu năm
2006, vì “Cánh đồng bất tận” là truyện vừa nên không dự thi được và cũng không in dưới dạng Hưởng
ứng cuộc thi được. Nó bỗng bị chìm đi trên Văn Nghệ, chìm đi trên truyền
thông thủ đô vì chủ trương của ban biên tập với cuộc thi lần này là in cùng lúc
2 truyện ngắn dự thi của một tác giả để kích thích không khí. Quả nhiên Y Ban mở
màn với “I am đàn bà” và một truyện nữa về một nhà văn bị chết nghẹt ở một nhà xuất bản
bởi hệ thống kiểm duyệt (chúng tôi buộc đã xén nhiều đoạn của truyện ấy để lọt
lưới của tổng biên tập). Dư luận sôi lên với “I am đàn bà”, “Cánh đồng bất tận” càng bị chìm thêm.
Khi Y Ban đưa hai truyện dự thi vào đầu sách riêng thì sự phạm quy ấy với cuộc
thi khiến Y Ban phải làm tường trình, sự việc thành xì-căng-đan. Kỳ thực, truyện
một biên tập viên chết chẹt bởi kiểm duyệt mới đích thị sốc với chính giới thủ
đô. Báo Văn Nghệ phải lo ứng phó và rồi, chủ trương in cùng lúc 2
truyện cho một tác giả đã bị sượng đi.
Chính công văn của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy Cà
Mau đã làm cho “Cánh đồng bất tận” bật lên như một tai nạn chưa từng có trong văn giới đầu thế kỷ 21. Trong rủi có may là vậy. “Cánh đồng bất tận” là một truyện vừa mỹ
mãn xét về dung lượng, về phát hiện nhân sinh bên trong sự phức tạp của con người
và lấp lánh văn phong mới rợi. Báo Tuổi Trẻ khi ấy còn nhiều những nhà
báo giỏi giang kỳ cựu lập tức phơi-dơ-tông “Cánh đồng bất tận” trên báo ngày, một việc làm chưa từng có
trong làng báo Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Một bệ phóng, nhưng trước hết “Cánh đồng bất tận” đã mang trong mình
nó một ngòi nổ, một sức công phá, một dấu son. Một cống hiến đích thực.
Dư luận
– cuộc lên đồng tập thể
Lại nhớ, nhớ như in ngày 13.4.2006, vợ chồng
tôi đang trên đường từ Nội Bài về Sài Gòn để dự tang cô tôi, cô Ràng
trong “Miệt
vườn xa lắm” và “Gia đình bé mọn” của tôi. Nguyễn Trọng
Chức khi đó là Thư ký tòa soạn báo Tuổi Trẻ điện cho tôi: “Viết bài
bênh Ngọc Tư đi chị Ngân, họ đánh quá trời rồi, viết nghen”. Tôi hứa ngay dù
chưa biết sẽ viết lúc nào, ở đâu trong những ngày tang tế vô cùng quan trọng
như vậy. Cô tôi sống ở Long Xuyên với con gái và con rể nhưng gia tộc sẽ đưa cô
về vườn nhà tận Hậu Giang, tôi phải viết điếu văn cho người cô trời biển ấy nữa.
Ngay tối đó tôi viết bài bênh Nguyễn Ngọc Tư
trên vi tính của một đứa cháu, suốt đêm. Hồi ấy laptop còn là giấc mơ xa xỉ của
đa số. Quá mệt, khi gửi bài đi thì máy lạ, kiểu gõ của hai miền khác nhau, tôi
đã không tìm thấy bài viết của mình ở đâu nữa. Chỉ còn nước khóc rống lên, trời
ơi, tang tế, lời hứa, Nguyễn Ngọc Tư ơi, bạn bè ơi chúng ta đang cần một cuộc đồng thanh để từ rày
chấm dứt cảnh đấu tố nhà văn thời Nhân văn giai phẩm, không thể nào để nó tái
diễn ở thế kỷ 21 này, không thể nào!
Nguyễn Quang Thân nổi tiếng giỏi vi tính đã lần
ra được cái file bài. Mọi việc như bạn đọc đã chứng kiến, rất nhiều bài tới tấp
trên Tuổi Trẻ và trên rất nhiều báo khác, “Cánh đồng bất tận” chiến thắng giòn
dã. Cuối năm 2006 ấy, “Cánh đồng bất tận” nhận giải chính thức của Hội Nhà văn Việt Nam. Và cứ thế, danh tiếng
bất tận, phần thưởng bất tận và vui buồn bất tận của một ngôi sao.
Wikipedia tiếng Việt đã có hẳn một thư mục
cho Cánh đồng bất tận. Trong vòng 5 năm, nó đã được ấn hành cả thảy
108.000 bản.
* * *
Vinh quang và cay đắng. Ngôi sao nào cũng phải
đi qua hành trình ấy, bởi đó là số phận không nhỏ của họ. Mùa đông năm 2006 ấy,
chị em tôi gặp nhau ở Lễ phát giải của Hội nhà văn Việt Nam (“Gia đình bé mọn” của tôi được giải Tặng
thưởng cùng với “Paris ngày 1 tháng 8” của Thuận). Mới có mấy năm mà Nguyễn Ngọc Tư già hơn tuổi, buồn
hơn tuổi nhưng cũng không giảm đi bản lĩnh với kiêu ngầm. Nguyễn Ngọc Tư chỉ nói với
tôi: “Em mà viết cỡ “Gia đình bé mọn” của chị, chắc người ta tông xe cho em chết rồi”.
Nguồn: Người Đô Thị