Tác giả viết như thế nào thì mình dịch đúng như vậy, nhân
vật của tác giả “nói hay” thì ta dịch “nói hay”, nhân vật của tác giả “nói dở”
thì ta dịch “nói dở”, họ chọc ghẹo thì mình phải dịch chọc ghẹo, họ viết tục
thì đúng ra ta phải dịch tục, y như nguyên tác. Chẳng hạn, hai nhân vật đầu trộm
đuôi cướp nói chuyện với nhau, nói toàn những từ tục tĩu, bẩn thỉu, tởm lợm,
thì đó là chuyện bình thường, vì đó là tính cách, tư chất của lũ người như vậy,
chả nhẽ khi dịch ta lại phải sử dụng những ngôn từ dễ nghe hơn, không cẩn thận
có khi lại biến bọn họ thành “những nhân vật tốt”. Đúng ra thì ta phải “nhìn thẳng
vào sự thật”, nghĩa là dịch đúng. Tuy nhiên, Việt Nam là nước thuộc văn hóa
phương Đông, người đọc không ưa dùng những từ quá tục tĩu, quá thô lỗ thậm chí
bẩn thỉu trong văn bản, cho nên người dịch cũng phải tính đến yếu tố này khi dịch
những từ, những cụm từ mà ta gọi là “rất nhạy cảm”, có nghĩa là trong một số
trường hợp ta nên “mềm hóa” khi dịch.
DỊCH VĂN HỌC THEO QUAN NIỆM CỦA TÔI
LÊ BÁ THỰ
1.
Tiêu chí của dịch
văn học
Một số người nói : Dịch thuật là việc chuyển ngữ văn bản hay diễn
ngôn từ ngôn ngữ gốc thành văn bản hay diễn ngôn có ý nghĩa tương đương trong
ngôn ngữ dịch. Còn tôi nói : Dịch văn học là tái tạo một cách nhuần nhuyễn
nguyên tác bằng ngôn ngữ khác. Để
trở thành một dịch giả văn học người dịch phải giỏi ngoại ngữ và giỏi tiếng Việt,
có phông văn hóa rộng.
Theo tôi,
tiêu chí của dịch văn học là: đúng và hay. Đúng với nội dung, đúng với hình thức, đúng với văn phong
của bản gốc (hoặc của tác giả). Còn “hay” chính là nói đến bản dịch tiếng Việt
phải thuần Việt, phải được Việt hóa nhuần nhuyễn, phải tìm cho được những từ,
những câu, những cụm từ, cách hành văn đắc địa nhất, đúng nhất cho bản dịch tiếng
Việt, gây cho người đọc cảm giác đây là bản gốc tiếng Việt chứ không phải là bản
dịch. Chẳng hạn cụm từ Xin cạch đàn ông ! Từ cạch ở đây là từ thuần
Việt, rất đời thường, đúng với văn cảnh, là từ đắc địa và hay.
Sáng tạo, sáng suốt của người dịch là ở chỗ này. Đúng và Hay là yêu cầu
và cũng là thước đo thành công của một bản dịch. Người ta gọi người dịch
hoàn hảo là người dịch “tàng hình” có lẽ là vì như vậy. Tất nhiên, thông qua
cách hành văn (giọng điệu), cách dùng từ, người dịch có thể lồng “cái tôi” của
mình vào bản dịch. Theo tôi “Việt hóa” hoặc “bản địa hóa” phải trong tinh thần
như vậy, nhưng không được đi chệch tiêu chí đúng (với bản gốc). Chúng ta là người
dịch, chúng ta không được vượt khỏi cái “khung bản gốc”.
Trong dịch
thuật, bao giờ người dịch cũng không thể tránh khỏi những khó khăn, vì ở vị thế
thụ động. Tôi vẫn thường nói, “tác giả
viết những gì mình biết, còn dịch giả phải dịch tất cả những gì tác giả viết”.
Cho nên, đúng ra, người dịch phải am tường, phải tinh thông mọi thứ trên đời,
có như vậy thì mới chuyển tải đúng và hay nội dung và hình thức của tác phẩm
mình dịch. Người dịch sẽ gặp khó khăn khi phải dịch những vấn đề, những lĩnh vực
mình không am hiểu, thậm chí không biết. Phông văn hóa rộng, biết nhiều, hiểu
nhiều thì người dịch sẽ tự tin trong công việc dịch thuật, tránh được những sai
sót không đáng có. Những lỗi dịch trong cuốn sách mới xuất bản gần đây có tiêu
đề “Madam Nhu Trần Lệ Xuân – Quyền lực Bà Rồng” là một thí dụ.
Để tìm cho được một từ hoặc
một cụm từ tiếng Việt tương đương đắc địa trong khi dịch lắm khi người dịch phải
trăn trở, mất ăn mất ngủ. Người ta bảo “nghề dịch lắm công phu” có lẽ là vì như vậy
Cũng cần phải nhận thức rằng, một
dịch giả chuyên nghiệp phải biết cách thích nghi với mọi cách tân, mọi bút pháp
mới, mọi thể nghiệm của nhà văn. Cái khổ của người dịch là ở đó, không được yêu
cầu, không được đòi hỏi, luôn luôn ở vị thế thụ động, luôn luôn phải thích
nghi. Nhưng cái tài của người dịch cũng là ở đó, viết kiểu gì, văn phong gì,
bút pháp gì, thể nghiệm gì thì tôi, tức người dịch, cũng dịch đúng và dịch
hay. Để làm được vậy, người dịch phải qua nhiều trải nghiệm, phải chịu
học, chịu đọc, chịu dấn thân. Ngoài ra, người dịch cũng rất cần người đọc thấu
hiểu và thông cảm với công việc nhiều công phu, lắm nhọc nhằn, đó là dịch văn học.
2. Tôn trọng nguyên tác
Theo tôi “tôn trọng nguyên tác” là nguyên tắc
bất di bất dịch trong dịch thuật. Như đã nói ở trên, bản dịch không được vượt
ra khỏi cái khung bản gốc. Nếu không tôn trọng nguyên tác thì đừng gọi đó là bản
dịch hay tác phẩm dịch nữa. Đây là lương tâm và trách nhiệm của người dịch, đây
là yêu cầu của mỗi tác giả và đương nhiên đây là đòi hỏi của độc giả. Chẳng có
độc giả nào lại thích đọc “bản dịch” không tôn trọng nguyên tác.
Nói chung người dịch phải trung thành với
nguyên tác. Tác giả viết như thế nào thì mình dịch đúng như vậy, nhân vật của
tác giả “nói hay” thì ta dịch “nói hay”, nhân vật của tác giả “nói dở” thì ta dịch
“nói dở”, họ chọc ghẹo thì mình phải dịch chọc ghẹo, họ viết tục thì đúng ra ta
phải dịch tục, y như nguyên tác. Chẳng hạn, hai nhân vật đầu trộm đuôi cướp nói
chuyện với nhau, nói toàn những từ tục tĩu, bẩn thỉu, tởm lợm, thì đó là chuyện
bình thường, vì đó là tính cách, tư chất của lũ người như vậy, chả nhẽ khi dịch
ta lại phải sử dụng những ngôn từ dễ nghe hơn, không cẩn thận có khi lại biến bọn
họ thành “những nhân vật tốt”. Đúng ra thì ta phải “nhìn thẳng vào sự thật”,
nghĩa là dịch đúng. Tuy nhiên, Việt Nam là nước thuộc văn hóa phương Đông, người
đọc không ưa dùng những từ quá tục tĩu, quá thô lỗ thậm chí bẩn thỉu trong văn
bản, cho nên người dịch cũng phải tính đến yếu tố này khi dịch những từ, những
cụm từ mà ta gọi là “rất nhạy cảm”, có nghĩa là trong một số trường hợp ta nên
“mềm hóa” khi dịch. Thú thực, trong một số trường hợp tôi đã làm như vậy. Thí dụ:
Trong truyện ngắn Vườn bách thú (Tập
truyện Con voi, Phương nam Book - NXB
Hội Nhà văn, 2013) thay vì viết toạc móng heo như trong nguyên bản một từ tục
tĩu tôi đã viết thế này: “- Đ. Mẹ ông!” (tập truyện Con voi, trang 195). Tất nhiên sử dụng từ nào, cụm từ nào còn tùy
thuộc vào văn cảnh nữa. Và cũng xin nhớ rằng, tôn trọng nguyên tác không có
nghĩa là dịch bám từng chữ một cách máy móc. Cho nên mới có người nói: “Dịch
sát từng chữ là cách tốt nhất để dịch sai hoàn toàn”.
3. Chọn
đúng và chọn trúng
Khi bắt tay vào dịch một tác phẩm người dịch phải nắm bắt
được hồn cốt của tác phẩm, văn phong của tác phẩm (giọng điệu), văn hóa của tác
phẩm… để rồi có cách tiếp cận tác phẩm, chuyển ngữ tác phẩm hiệu quả nhất. Người
dịch không thể, thậm chí không được, bám vào nguyên tác một cách máy móc. Chẳng
hạn trong các tiểu thuyết và truyện ngắn tôi dịch có rất nhiều câu thành ngữ, tục
ngữ, phương ngữ của Ba Lan, thường chỉ người Ba Lan mới hiểu được ý nghĩa của
chúng. Cho nên khi dịch sang tiếng Việt tôi phải tìm cho được những câu thành
ngữ, tục ngữ tương thích của Việt Nam để cho người Việt hiểu. Xin lưu ý, tương
thích ở đây còn có nghĩa là phải phù hợp với văn cảnh. Trong bản dịch tiếng Việt
không thể cho một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết Ba Lan nói câu “vắng như
Chùa Bà Đanh” để thay thế cho một câu thành ngữ Ba Lan có ý nghĩa “vắng” tương
tự. Vì tại sao ở Ba Lan lại có Chùa Bà Đanh?! Vô lý. Ngoài ra, trong dịch thuật
việc tra từ điển cũng phải hết sức thận trọng. Một từ trong từ điển thường có
nhiều nghĩa, có khi cả chục nghĩa khác nhau, người dịch phải biết chọn nghĩa
nào thích hợp nhất, đúng nhất, đắc địa nhất với văn cảnh để sử dụng, chứ không
thể tra từ điển một cách máy móc, nghĩa là phải chọn từ thật đúng và thật
trúng. Người dịch từng trải, hiểu nhiều, biết lắm, phông văn hóa rộng, thì càng
tự tin, càng thuận lợi trong việc chọn
đúng và chọn trúng như đã nói
trên.
4. Sách sạch
và tiêu chí chọn sách để dịch
Lâu nay ta vẫn thường được nghe các cụm từ :
thực phẩm sạch, rau sạch, cá sạch, thịt sạch, củ quả sạch vv… Nhưng gần đây xuất hiện cụm từ sách sạch, thoạt nghe có vẻ lạ tai
nhưng hoàn toàn có lý khi trên thị trường sách xuất hiện những cuốn sách không
lành mạnh, độc hại với người đọc nhất là những người đọc nhỏ tuổi. Đó là những
cuốn sách kích động bạo lực, đồi trụy,
không hợp thuần phong mỹ tục của Việt nam, truyện kinh đị, tiểu thuyết
võ hiệp, diễm tình, ngôn tình vv… Đến nỗi
ông Chu Văn Hòa, Cục trưởng Cục xuất bản, gần đây đã tuyên bố sẽ ráo riết
kiểm duyệt các đầu sách để đảm bảo “sách sạch”, “thực phẩm sạch” về tinh thần
cho độc giả Việt nam. Có thể ví dịch
giả văn học như người nội trợ đi chợ sách, mua các "món sách" để chuẩn
bị bữa "cơm sách" cho người đọc thưởng thức. Bữa "cơm sách"
có ngon lành, có béo bổ, có an toàn đối với người đọc hay không hoàn toàn phụ
thuộc vào việc dịch giả - người nội trợ, có phải là dịch giả - "người nội
trợ thông thái" hay không. Bởi vì, ở cái chợ bạt ngàn sách văn học với đủ
các thể loại đề tài, sách có giá trị, sách hay, sách dở, thậm chí sách độc hại
đều có, chọn sách nào cho đúng và cho trúng để dịch hoàn toàn phụ thuộc vào cái
tâm, cái tầm và cái tài của dịch giả. Tiêu chí chọn tác phẩm văn học để
chuyển ngữ của tôi là : tác phẩm hay, tôi thích, và tôi cảm nhận bạn đọc của tôi
cũng sẽ thích. Tác phẩm hay là tác phẩm
có giá trị nhân văn, giá trị văn học nghệ thuật cao, để lại nhiều ấn tượng và cảm
xúc cho người đọc và tất nhiên đó phải là "sách sạch". Chọn được một cuốn sách ưng ý để dịch
là người dịch đã thành công đến một nửa rồi. Tóm lại, mỗi dịch
giả văn học phải là một "người nội trợ thông thái" trong dịch thuật
và sách dịch của chúng ta phải là "sách
sạch".
Nguồn: Văn nghệ
Công an