Người ta có đặt ra một câu hỏi, phải chăng Y Ban tìm
cách gây liên tiếp các “chiêu trò” để tạo danh tiếng và gây sự ồn ào với
mục đích bán sách. Vậy nên mới viết sách như “điên” vậy. Trong 25 năm mà viết tới
20 cuốn sách. Ấy là chưa nói có đến những cuốn sách được in nối bản hay tái bản.
Nhưng chả phải, là bạn đồng nghiệp trong làng báo nhiều năm, tôi nhận biết Y
Ban chính là hình ảnh đích thực trong văn chương chị. Bởi tôi thường được nghe
Y Ban kể nhiều chuyện vặt thường ngày. Chân thực và hài hước. Đôi khi còn cay
nghiệt và khổ đau. Đó là những chi tiết và sự kiện của chồng, con, mẹ và anh chị
em, hay bạn bè, đồng nghiệp của chính Y Ban. Những “hắn”, những “thị” hay
“ả”, hoặc “y”... trong truyện ngắn hay tiểu thuyết đều từ đấy mà ra. Chúng được
mã hóa, với những tính cách nhân vật trong câu chuyện được miêu tả, tiềm tàng
năng lượng sống và khởi sắc về chi tiết...
Y
BAN
VÀ NHỮNG HỆ LỤY BẤT THƯỜNG
VƯƠNG TÂM
Chắc chắn có rất nhiều “fan” hâm mộ nhà văn Y Ban giống
tôi. Bằng chứng là sách của Y Ban in ra liên tục hàng năm và bán khá chạy. Có
cuốn còn in nối bản như cuốn “Cuối cùng thì đàn bà muốn gì?”. Gần đây nhất, vào
hạ tuần tháng 9-2015. Tôi có thói quen hay chờ hóng chuyện của Y Ban mỗi cuối
tuần. Sau chuyến đi Paris về, Y Ban vẫn thế, xởi lởi và kể toẹt mọi chuyện vui,
buồn hay bực tức, với những lời dẫn dụ, bỗ bã hồn nhiên...
Người
lắm “tai tiếng” văn chương
Phải nói nhà văn Y Ban là một hiện tượng lạ về văn
chương ở nước ta. Hanh thông ngay từ bước đầu vào nghiệp văn, với giải Nhất cuộc
thi truyện ngắn do Tạp chí Văn nghệ Quân đội tổ chức, vào năm 1989-1990. Ấn tượng
về hai truyện ngắn “Bức thư gửi mẹ Âu Cơ” và “Người đàn bà có ma
lực” đã khẳng định một cái tên Y Ban, với giọng điệu mới lạ, thể hiện một
hiện thực chát chúa của xã hội. Kế tiếp năm sau, Y Ban còn được trao giải B cuộc
thi của Nhà xuất bản Hà Nội, cho tập truyện ngắn “Người đàn bà có ma lực”.
Ngay từ những năm đó, văn của Y Ban đã thể hiện một
bút pháp sinh động, cuốn hút người đọc bằng những chi tiết độc đáo. Có nhà
nghiên cứu khi đó nói, Y Ban sẽ là một nhà văn rất ấn tượng trong tương lai. Chẳng
bao lâu, chị còn cho ra đời tập truyện ngắn “Miếu hoang”, và được nhận
giải C của Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Việt Nam. Đến năm 1996, Y Ban được
kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Năm; một mạch thẳng tiến và thành danh chỉ 6 năm
bước vào con đường văn chương, với một gương mặt khó quên.
Nhưng có lẽ giờ đây, nói đến Y Ban người đọc còn nhắc
đến cuốn sách và truyện ngắn cùng tên I am đàn bà, xuất bản 2006. Tập truyện
ngắn này là một bước tiến mới của Y Ban sau 16 năm cầm bút, nhưng lại xảy ra những
hệ lụy oái oăm kèm theo. Riêng truyện ngắn “I am đàn bà” được trao Giải
nhì Cuộc thi truyện ngắn báo Văn nghệ(2006-2007), nhưng ngay sau đó bị cho
là phạm quy nên phải treo giải, với lý do đã in sách trước đó. Tất nhiên đây là
một cú sốc với một tài năng đang được dư luận đánh giá cao. Ngỡ như Y Ban
choáng váng khó đứng vững sau những vận hạn khó lường.
Nhưng không ngờ, cái được của Y Ban sau “tai họa” lại
là sự kiếm tìm ráo riết của bạn đọc, họ lùng mua sách in lậu ở thị trường tự
do. Y Ban và cái tên “I am đàn bà” nổi như cồn trên các diễn đàn văn
học, cũng như thông tin trên các mạng xã hội. Với những cách thể hiện bạo dạn về
tình dục trong tình yêu và hôn nhân gia đình, ẩn chứa những nỗi niềm về sự sống,
truyện ngắn của Y Ban trở nên “hot”. Thời điểm này có nhà sách đã giao kèo độc
quyền in tác phẩm của Y Ban. Lại một lần nữa cái tên Y Ban có sức thu hút các
nhà xuất bản trên toàn quốc và được bạn đọc đón chờ.
Nhưng hệ lụy văn chương thật khó lường, 4 năm sau
(2011) cái tên Y Ban lại được đem mổ xẻ khi xuất bản tập truyện ngắn mini “Này
hỏi thật thấy gì chưa đấy?”. Thấy gì là thấy gì? Có lẽ sách của Y Ban bị
thu hồi do những trang viết quá mạnh dạn về tình dục và những chi tiết tự nhiên
chủ nghĩa. Hẳn là như vậy chứ chẳng có chuyện “chính chị chính em” gì cả.
Ngỡ mọi chuyện “quá tam ba bận” đến thế thôi, ai ngờ
lại thêm một sự cố nữa xảy ra. Đó là chuyện nhà văn Y Ban không nhận “bằng
khen” của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2013, trao cho tiểu thuyết “Trò chơi hủy
diệt cảm xúc” (Nhà xuất bản Phụ nữ, 2012). Y Ban gửi một bức thư ngỏ cho
ông Chủ tịch Hội và các vị ủy viên Ban Chấp hành, bày tỏ những bức xúc trong
lòng rồi từ chối không nhận bằng khen. Thậm chí Y Ban còn từ bỏ ghế Ủy viên Hội
đồng Văn xuôi của Hội Nhà văn Việt Nam ngay sau đó.
Năm 2014, Y Ban được mời chào, viết như “lên đồng”
và cho phát hành liên tiếp ba cuốn: Tiểu thuyết “ABCD”; Tập truyện ngắn
mini “Sống ở đời biết khi nào ta khôn?” và tập truyện ngắn “Người
đàn bà và những giấc mơ”. Thừa thắng xốc tới vào đầu năm 2015, Nhà xuất bản Phụ
nữ in luôn cho Y Ban tập truyện ngắn “Cuối cùng thì đàn bà muốn gì?”. Đặc
biệt cuốn này bán hết veo 2 nghìn bản ngay từ khi phát hành, sau đó đã được in
nối bản. Y Ban đã phải ký mỏi tay vào những cuốn sách bán được, để tặng bạn đọc,
trong các hội sách trong năm 2015.
Những
nghi vấn không đâu
Người ta có đặt ra một câu hỏi, phải chăng Y Ban tìm
cách gây liên tiếp các “chiêu trò” để tạo danh tiếng và gây sự ồn ào với
mục đích bán sách. Vậy nên mới viết sách như “điên” vậy. Trong 25 năm mà viết tới
20 cuốn sách. Ấy là chưa nói có đến những cuốn sách được in nối bản hay tái bản.
Nhưng chả phải, là bạn đồng nghiệp trong làng báo nhiều năm, tôi nhận biết Y
Ban chính là hình ảnh đích thực trong văn chương chị. Bởi tôi thường được nghe
Y Ban kể nhiều chuyện vặt thường ngày. Chân thực và hài hước. Đôi khi còn cay
nghiệt và khổ đau. Đó là những chi tiết và sự kiện của chồng, con, mẹ và anh chị
em, hay bạn bè, đồng nghiệp của chính Y Ban.
Những “hắn”, những “thị” hay “ả”, hoặc “y”... trong
truyện ngắn hay tiểu thuyết đều từ đấy mà ra. Chúng được mã hóa, với những tính
cách nhân vật trong câu chuyện được miêu tả, tiềm tàng năng lượng sống và khởi
sắc về chi tiết. Chính vì điều đó mà truyện của Y Ban có sức hấp dẫn, và sách của
chị bán được nhiều, chứ không cần trông chờ vào chiêu trò tạo dựng.
Tính bộc trực và đôi khi phản kháng nóng vội này đã
từng làm Y Ban khá liểng xiểng trong đường đời. Nào chuyện anh, em trái tính,
trái nết trong gia đình phải đối diện. Lại còn cả chuyện vận hạn ở cơ quan nữa
chứ, cũng truân chuyên lắm. Chả thế có lần trong một cuộc trả lời phỏng vấn, Y
Ban đã từng tuyên bố, đôi lúc định tự tử khi khủng hoảng tinh thần.
Cuộc sống dày đặc sự cố vây quanh Y Ban đã tràn vào
những trang văn là vì vậy. Đôi khi Y Ban tự nhủ tuổi Tân Sửu (1961) của mình, họa,
phúc khó lường, đành chịu mà vượt lên. Nhiều chuyện “tiếu lâm” mà Y Ban thỉnh
thoảng chém gió trên facebook, chính là tự đùa với chính mình, sau những ám ảnh
nào đó vừa xảy ra. Những là hóm hỉnh, hài hước bên ngoài nhưng lại là ứa lệ bên
trong. Những là tiếng cười rộn rã, xôn xao phía trước lại là tiếng lòng dữ dội
bùng nổ phía sau. Tôi đã từng không ít lần thấy Y Ban khóc khi kể những uẩn
khúc trong lòng. Kể cả những nỗi đoạn đường đời của những người bán hàng rong
hay kẻ ăn mày, ăn xin.
Gặp những chuyện oan trái là đánh động đến trái tim
của chị. Đó chính là Y Ban sau những lời bỗ bã ngoài quán cà phê. Tính nhân bản
luôn luôn nổi bật trong các tác phẩm của Y Ban. Đó chính là chiều sâu của câu
chuyện mà chị viết về nỗi đau, thân phận đàn bà. Chị muốn nhấn về cái xấu, cái
ác, sự đổ vỡ để người đọc căm ghét nó và muốn sống chân thành với nhau, cùng
gây dựng niềm tin yêu cuộc sống.
“Sex”
ư? Đâu có gì lạ!
Không ít lần người ta bàn tán đến những tác phẩm của
Y Ban có tính thời thượng, cố bám lấy những chuyện đậm chất “sexy”, chứ chả có
gì ghê gớm. Có người còn ví đó chỉ là những tiết mục “đời cười” câu khách trên
sân khấu, không chứa đựng ý tưởng sâu sắc của một vở chính kịch” mang tính thời
đại. Thực ra mỗi nhà văn đều mang bản sắc riêng và có cách tiếp cận hiện thực của
mình.
Đối thoại với những nhân danh chính kịch này, nhà
văn không hề dao động mà còn nhấn mạnh, yếu tố “sex” là một nét văn hóa tự thân
của đời sống con người, chan chứa nguồn mạch phát triển, sinh sôi. Nó ẩn hiện lấp
lánh trong những chi tiết của câu chuyện như một đòi hỏi tự nhiên.
Sự cách tân khi ứng xử với tình dục là làm nổi bật
tính văn hóa của nó, chứ không phải thóa mạ “sex” bởi những chi tiết lộ liễu.
Tôi chợt nhớ có lần Y Ban bày tỏ, “sex” là chuyện không mới, nhưng cũng không
bao giờ cũ, trong đời sống. Nhưng trong văn chương, “sex” luôn luôn được làm mới,
với những số phận nhân vật mà tác giả phủ lên đó những ý nghĩa nhân bản, “làm sạch”
tâm hồn con người.
Mới đây vào dịp đầu tháng 10-2015, nhà văn Y Ban
đăng đàn trên truyền hình để bàn về tình dục cùng với một thạc sĩ tình dục học,
trong Hội sách và di sản, tại Hoàng thành Thăng Long. Chị nhấn mạnh ý kiến được
nêu ra: “Một khi tình dục được nhìn nhận đúng đắn thì đạo đức sẽ tự do vượt
thoát khỏi sự tác động của dục vọng để thăng hoa”.
Và đó cũng chính là nỗi niềm được ẩn giấu trong mỗi
chi tiết mà Y Ban viết ra trong mỗi câu chuyện. Chị có niềm tin tác phẩm của
mình có sức sống lâu bền, bởi được nhiều độc giả đón nhận. Người đọc chia sẻ với
những nỗi đau, hay sự phẫn nộ của tác giả thể hiện, qua những biến động trong
cuộc sống, mà họ cần phải đối diện. Đó chính là những điều lắng đọng sâu xa
trong tác phẩm của Y Ban, chứ không phải là những ồn ào qua những scandal nổi cộm.
Phải chăng vì lẽ đó, mà bạn đọc càng ngày càng thích đọc truyện của Y Ban!?