Năm, sáu năm trước tôi có dịp tham gia trại viết của ngành Công an. Sắp kết
thúc trại, chúng tôi được đưa đi “ thực
tế “tại một trại giam rộng đến cả ngàn héc ta, nằm gọn trong một thung lũng lọt
giữa bốn bề núi đá vây quanh, có cả xe ô tô búyt bán vé chở người nhà tới từng
khu vực thăm nuôi tù nhân… Nhiều điều quả là đáng sửng sốt, ngạc nhiên vì cái quy
mô bề thế, khang trang của trại giam này. Đồng nghiệp văn chương của tôi giở sổ
sòan sọat, ghi chép lia lịa lời kể của những anh thiếu úy, trung úy coi các đội
tù nhân, của các giám thị, đương nhiên là cả của tù nhân. Tôi không ghi chép
được một dòng nào, vì không hiểu sao lòng dạ bỗng lây lan nỗi buồn từ những ánh
mắt, những nụ cười không thể nói nên lời của các phạm nhân.
CŨNG LÀ MỘT CHUYỆN LẠ KHÁC
TÔ HOÀNG
Lời tác giả : Tối qua,
ngày 9 tháng 10 năm 2015 Bản tin Thời sự VTV đưa tin nhân ngày Kỷ niệm lần thứ 70 CMT8 và Quốc khánh 2/9 Chính phủ quyết định ân xá 18.000 phạm nhân. Xin đăng lại 1 bài báo viết cách đây đã 5
năm.
Sáng nay, ngày 2
tháng Chín năm 2010, các trang báo “Tuổi trẻ” tràn ngập bài, ảnh ngợi ca truyền
thống cách mạng hào hùng của quá khứ dựng nước, giữ nước; biểu dương những
thành tựu của thời kỳ Đổi mới nhân Đại lễ kỷ niệm 65 năm ngày lập nước. Có một
bài nhỏ thôi, e ấp , thẹn thùng nấp ở những trang cuối chứa một dòng tin khiến
người quan tâm thế sự đâm ra ngẫm ngợi: Tại Hội nghị chuyên đề về công tác truy
nã tội phạm do Bộ Công an tổ chức ở TP Hồ Chí Minh sáng hôm qua, ngày 1 tháng 9,
Tổng cục Cảnh sát chống tội phạm cho biết, TÍNH ĐẾN THÁNG 5 NĂM 2010 TRÊN PHẠM VI CẢ NƯỚC CÒN GẦN 18.000 ĐỐI TƯỢNG
TRUY NÃ CHƯA BẮT ĐƯỢC, TRONG ĐÓ CÓ GẦN 5.000 ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM VÀ ĐẶC BIỆT
NGUY HIỂM CÒN LẨN TRỐN NGÒAI XÃ HỘI.
Con số 18.000 này là nhiều hay.. hơi nhiều
đây?
Chợt nhớ, mới mấy ngày vừa
qua, báo chí đưa tin, đăng bài về nỗi hoan hỉ, sung sướng của những tù nhân được
về đòan tụ với gia đình, về quyết tâm làm lại cuộc đời của anh chị em vào dịp Chính
phủ ban lệnh đặc xá nhân những ngày lễ lớn năm nay. Xúc động vì những cháu bé
sinh ra trong tù, mẹ dắt cháu ra khỏi trại mà cháu ngơ ngác không hiểu mẹ sẽ dắt
cháu về đâu. Mừng vui vì có những cô gái con nhà lành, nghe sui dại cầm một
bánh heroin, bị phạt tới 18 năm, nay được ra khỏi trại chỉ sau vài năm thụ án …CÓ
TỚI GẦN 17.000 PHẠM NHÂN được phóng thích trong đợt đặc xá này? Vậy số tù nhân còn tại trại là bao nhiêu ?
Con số gần 17.000 này là nhiều hay… hơi nhiều đây?
Hồi chiến tranh, một Sư đòan ( từ quân sự thường
gọi tắt là F.) quân số đủ cũng chòm trèm 5000 quân. Lo nuôi được từng ấy miệng
ăn qua một mùa mưa, tìm được cánh rừng nào để cho từng ấy con người ẩn náu
tránh sự dòm ngó của các lọai máy bay, các công cụ trinh sát của Mỹ đâu là
chuyện đơn giản? Và trong suốt gần 10
năm đánh Mỹ, trừ đợt Tổng Tấn công Mậu thân 1968 và cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy mùa Xuân
năm 1975 ra, hình như chưa có trận đánh nào các vị tướng lĩnh của chúng ta cần (hoặc
dám) huy động đến 3 sư đòan vào trận!
Ấy thế mà số phạm nhân được đặc xá dịp này là trên
3 Sư đòan ! Và số đối tượng bị truy nã đang lẩn quất ngòai vòng lao lý cũng gần
3 Sư đòan ! Ghê khiếp chứ đâu phải chuyện đùa ?
Tội ác ngày một gia tăng, tội phạm ngày một nhiều
là do nhiều nguồn cớ, căn nguyên. Ghen tuông đến mù quáng tạt axít vào mặt nhau,
cứa cổ nhau; buôn bán bạc giả, heroin; tham giàu nhanh, vác tiểu liên A.K nhẩy vào
cướp tiền ở nhà băng, xuyến nhẫn ở tiệm vàng…- còng số 8, lao tù là việc đương
nhiên. Ít lâu nay, đọc báo gặp nhiều trường hợp thọc dao vào ngực, vào bụng
nhau vì những lý do không chủ mưu từ trước, xẩy ra như một sự tình cờ, ngẫu
nhiên: va quệt xe trên đường, nặng lời với nhau trên xe búyt, lời qua tiếng lại
trên bãi nhậu hoặc trong quán karaokê…Trong những giây phút xử sự như vậy, chắc
chắn hệ thần kinh của kẻ phạm tội không bình thường. Vì sao nên nông nỗi ấy? Do
cha mẹ không chăm nom, dạy bảo con cái đến nơi đến chốn, do nhà trường không
dạy đạo lý làm người cho học sinh, do ảnh hưởng yếu tố bạo lực trong phim ảnh và
trò chơi Game, do kỷ cương, phép tắc xã hội lơi lỏng, xuống cấp hay còn do
những nguyên nhân sâu sa nào khác nữa đây? Khi điều nghiên từng trường hợp cụ
thể chắc chắn không thể bỏ qua được yếu tố tâm lý bị bức xúc. Mà vì sao tâm lý
bức xúc ? Vì thất nghiệp dài ngày, phóng xe ngang dọc phố phường cả tháng trời mà không
tìm ra nơi nào nhận vào làm. Vì chưa xoay nổi khỏan tiền trả học phí cho con
đến nỗi thằng con học rất giỏi mà đang bị nhà trường đe đuổi học. Vì bà mẹ già
mắc bệnh hiểm nghèo mà không có sổ bảo hiểm, tiền viện phí, thuốc thang có thể
lên tới vài trăm triệu. Vì tình cờ gặp lại người bạn cũ, nể lời rẽ vào nhà bạn chơi
để sửng sốt, ngạc nhiên mới 6, 7 năm không gặp nhau, thằng bạn cũ làm cách gì
mà bước vào cuộc sống đế vương xe hơi nhà lầu nhanh đến thế, còn vợ con mình
vẫn vặt mũi đút miệng, rúc ráy trong căn nhà cấp bốn hơn chục mét vuông…Với
nhiều thứ “ vì” như vậy, phóng xe trên đường duới cái nắng gay gắt và sức nóng
như hun đốt lại gặp vài chiếc ụ sửa đường, hai ba đọan phố kẹt xe. Từ đó văng
ra một câu chửi tục, một cái bạt tai không kìm nén, để rồi mất hết lý trí mà rút
dao ra…Ai hiểu rõ những tâm trạng bức xúc có tên và không tên để giảm bớt mức
độ phạm tội cho kẻ gặp phận hẩm hiu đây?
Năm, sáu năm trước tôi có dịp tham gia trại viết
của ngành Công an. Sắp kết thúc trại, chúng tôi được đưa đi “ thực tế “tại một trại giam rộng đến
cả ngàn héc ta, nằm gọn trong một thung lũng lọt giữa bốn bề núi đá vây quanh,
có cả xe ô tô búyt bán vé chở người nhà tới từng khu vực thăm nuôi tù nhân… Nhiều
điều quả là đáng sửng sốt, ngạc nhiên vì cái quy mô bề thế, khang trang của
trại giam này. Đồng nghiệp văn chương của tôi giở sổ sòan sọat, ghi chép lia
lịa lời kể của những anh thiếu úy, trung úy coi các đội tù nhân, của các giám
thị, đương nhiên là cả của tù nhân. Tôi không ghi chép được một dòng nào, vì
không hiểu sao lòng dạ bỗng lây lan nỗi buồn từ những ánh mắt, những nụ cười không
thể nói nên lời của các phạm nhân. Một buổi sáng giám thị trại đưa đi thăm khu
Chùa Một cột, khu Đền Hùng, khu tưởng niệm các danh nhân … được xây cất trong
trại. Những tưởng tất cả chắc nhỉnh hơn mô hình chun chút thôi . Điều hiển hiện
trước mắt thật không ngờ . Chùa Một cột y như ngôi chùa thật ở Hà nội. Khu tưởng niệm các vua Hùng
cũng có đền thượng, đền hạ , cũng phải leo lên, lần xuống vài trăm bậc đá đến vãi
mồ hôi hột . Khu tưởng niệm các danh nhân gồm ba khối tượng của ông Khổng Tử,
ông Victo Huy gô, ông Lỗ Tấn. Mỗi ông đều được đúc bằng bê tông cốt thép, đều lừng
lững to, lừng lững cao đến 5, 6 mét, trầm tư ngồi nhìn nhau . Anh Giám
thị hướng dẫn đi tham quan rỉ tai tôi, thỉnh thỏang phạm nhân ở các đội được
đưa đến đây để ngắm ngợi các cụ mà suy nghĩ về bổn phận và đạo lý làm người
lương thiện! Nghe vậy, biết vậy và gật gù vầy vậy. Ngắm những đường nét uốn lượn
tuyệt vời trên mặt, theo nếp áo và hình hài cân đối, hài hòa của ba bức tượng, một
ý nghĩ hay hay chợt lóe trong đầu tôi: Anh
nghệ sỹ tù nhân – tác giả của ba bức tượng kia gắng gỏi, dồn hết tài năng làm cho
ba bức tượng thập đẹp, thật sinh động cốt mong được giảm bớt số năm tháng “
ngồi bóc lịch”? Hay biết đâu đấy, trong hòan cảnh lao lý, giữa sự cô đơn vây
bủa xung quanh, kéo dài triền miên hết ngày này qua tháng khác, bỗng dưng tình
yêu, cảm hứng nghệ thuật đích thực, những giây phút thăng hoa bỗng tìm đến với
anh ta chăng ?
Gần xế trưa chúng tôi được đưa tới thăm khu hành chính
mới đang xây cất của trại giam. Tôi chú ý tới một căn nhà xây sắp xong, với hàng trăm tù nhân đang làm
việc, đứng ngay gần cổng ra vào.Tòa nhà khá đồ sộ, xây theo phong cách Pháp với
những hàng bậc tam cấp lát đá, với bốn chiếc cột to, cao, đỡ lấy mái vòm có hình
đắp nổi gương mặt các nữ thần, với lối ra vào rộng thênh ở cửa chính và lối ra
vào ở các cửa phụ. Các ô cửa đã lắp kính màu nâu nhạt, khá hài hòa với mầu vôi nâu
ngả vàng sơn quết cả tòa nhà, tạo nên một vẻ trang nghiêm mà cổ kính. Quái ,
nom tòa nhà cứ hao hao giống tòa nhà ở đâu đó mình đã từng gặp? Ồ, thì ra mô
phỏng theo tòa nhà của Ủy ban nhân dân T.P Hồ Chí Minh. Thấy tôi chăm chú ngắm
nhìn tòa nhà, anh Giám thị mau miệng giới thiệu ngay với tôi:
-Chưa gắn hàng chữ dắp nổi trước
tiền sảnh nên anh không rõ đó thôi. Đấy sẽ là Nhà truyền thống của trại giam
này. Tù phạm trước khi được về với đời thường cũng cần ghi nhớ những trang sử
vẻ vang cùng thành tích mấy chục năm của trại chúng tôi; còn đối với tù phạm
mới thì Nhà truyền thống này sẽ hệt như những bài học của buổi khai trường!
Nhà
truyền thống của một trại giam? Nó sẽ tồn tại mãi mãi, từ năm này qua năm khác,
từ đời này qua đời sau sao đây ?
Cầu cho quốc
thái, dân an, Nghiêu Thuấn trị vì…Để mọi người được sống sung túc trong tình
thương yêu đùm bọc nhau. Để không còn tội ác, không còn phạm nhân. Để các khu
trại giam biến thành bãi sắn, nương dâu, hoặc xây những khách sạn 5 sao, các
khu resort. Để các bác công an đỡ vất vả, nhọc mệt tạo nên công tích trong việc cai quản, răn dạy
phạm nhân.
Bởi lẽ công việc
giữ gìn lề thói “đói cho sạch, rách cho thơm” của ông bà, lập lại kỷ cương,
trật tự xã hội, làm thui chột các mầm đọt tội ác đâu chỉ chất riêng lên đôi vai
các bác công an ?
( từ Tập tản văn “ Nỗi buồn lâu
quên” NXB Hội Nhà văn 2014 )