Là một bác sĩ thành đạt tại Canada, Nguyễn Đức Tùng vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai khát vọng văn chương. Không chỉ nổi danh trong lĩnh vực phê bình, thơ Nguyễn Đức Tùng cũng mang dấu ấn riêng. Chùm thơ 5 bài mà anh vừa gửi về nhân dịp Tết Ất Mùi, gợi lên bao nhiêu suy tư về cuộc đời và thân phận. Thử một lần cùng Nguyễn Đức Tùng bước thật chậm trong tâm tư xa vắng “Tôi ngồi im ngây nhìn bốn bức tường”.




THẬT VUI MỪNG
Thật vui mừng
Khi anh ngồi xuống bên em
Sương bay mờ hồ Gươm
Anh cứ tưởng Hà nội không còn hồ Gươm

Thật ấm lòng
Đi qua Đại Nội
Làm gì còn có ngọn cờ nào bay phấp phới
Chỉ có sen hồng, sen hồng

Thật vui mừng
Ngồi quán bên đường
Trước tô bún bò bốc khói
Đặt ba lô lên bàn

Trước khi ăn, cúi lạy một lạy
Trong ba lô là nắm đất nhỏ
Trong nắm đất
Một đứa con về quê cũ.

NHỮNG KẺ PHÁ HOẠI
Chúng tiếp tục phá, những kẻ ba hoa
Đầu tiên: một cánh cửa
Sau đó: một ngôi nhà
Chúng mang ngôi nhà không có cửa đi qua
Trước mặt chúng ta. Nhưng còn nhiều cánh cửa khác

Chúng ta còn ngôi nhà không có cửa
Gốc cây bóng mát giữa trưa
Những gì chưa ai tháo được
Chúng tháo được, mang đi
Những gì không thể chạm tay vào

Chúng đều chạm tay vào
Cào sạch cát trên sông, đổ bê tông các cánh đồng
Nhưng chúng cũng xây những ngôi nhà khác
To hơn, đúng thế
Chúng cũng trồng những hàng cây khác
Cao hơn, đúng thế
Có điều gì kẻ phá hoại không làm được?
Đào núi, lấp hồ, đốn cây, phá đền, dời tượng
Trong đêm tối bỗng trồi lên dinh thự nguy nga
Những màn nhung êm ái lướt qua
Những cánh cửa sơn xanh và
Sơn đỏ, hồng lòe loẹt
Vợ chồng con cái chúng ta cười ríu rít dọn vào

Tới khi nhận ra
Thì quá muộn. Chúng đã phá
Xong ngôi nhà cũ
Có người nghĩ: thế là mất
Sạch. Nhưng không, chúng ta vẫn còn nhiều
Mái tranh nghèo, bếp lửa tình yêu
Hang động thần tiên dập dìu én liệng
Cát mênh mang đảo vắng
Ở đâu? Chúng ta không biết

Nhưng chúng biết
Những kẻ phá hoại
Biết. Sẽ có lần chúng trở lại
Châm lửa đốt ngôi nhà tranh cuối cùng
Để lấy đi một vài cái đinh.

MẶT TRỜI LẶN XUỐNG Ở CALI
Anh không thể lấy em
Xin em đừng giận

Nhưng anh có thể nhỏ lại
Lăn dài trên lá sen

Ngày mai anh không thể chết
Nhưng có thể biến mất
Như bụi mù trên đường

Bên bờ rào tử đinh hương
Anh tìm được một vật
Đã cắt đứt tình yêu chúng ta

CHÙA BÁT NHÃ
Tiếng cú rúc sân chùa
Thằng bạn tôi gõ cửa bằng chân phải
Cửa mở
Tôi lập tức xông vào
Dùng gậy quất túi bụi

Một nhà sư trẻ tuổi chắp tay
Niệm Phật trước bàn thờ
Yết đế yết đế ba la yết đế ba la tăng yết đế
Đồ chó đẻ tên
Giả dối kẻ phản bội
Tôi hét lên
Cho đỡ sợ hãi

Thằng bạn tôi đá giò lái vào nhượng chân
Làm hắn ngã ngửa
Tôi kéo ra giữa sân
Hắn co người lại vì đau
Tôi đẩy lật nhào
Lăn đi mấy vòng xuống hố sâu
Cái đầu trọc lốc lăn theo

Máu rỉ ra
Tôi trở về nhà
Sai vợ lấy khăn nước nóng
Lau mặt, chùi sạch, tẩm nước hoa
Gate gate paragate parasamgate
Rồi ngâm mình trong bồn tắm suốt ngày

Tôi ngồi im ngây nhìn bốn bức tường
Trắng toát thật lâu
Một con muỗi đậu lên tường
Chân còn dính máu
Tôi thẫn thờ suốt đêm
Lắng tai nghe phía núi
Nếu tiếng cú rúc thêm lần nữa
Tôi sẽ mặc ào cà sa và ra đi

BIỂN
Cố gắng quên đi
Một người đàn bà
Anh bơi ra thật xa