Trong những ngày nhân dân cả nước tiếc thương vĩnh biệt Đại
tướng Võ Nguyên Giáp, người được nhân dân tôn vinh là anh hùng dân tộc, một vị
tướng thiên tài, đồng thời cũng là một Đảng viên luôn mẫu mực, một học trò xuất
sắc của Bác Hồ, thì Hội Nhà Văn Hà Nội do Phạm Xuân Nguyên làm chủ tịch đã có
hành động ngược lại. Họ đã trao giải thưởng văn chương, tôn vinh ông Huệ Chi và
ông Nguyên Ngọc, những người đã có những hành động chống lại Đảng và Nhà nước,
phủ nhận thành quả cách mạng, trong đó có sự đóng góp rất lớn của Đại tướng,
người từng trả lời Đạo diễn người Pháp Daniel Russel trong bộ phim “Cuộc chiến
giữa Hổ và Voi”: “Tôi đã cống hiến cả cuộc đời mình, từng ngày, từng giờ, từng
phút để phục vụ Đảng và nhân dân Việt Nam. Tôi chẳng hối tiếc gì cả”.
THƯ NGỎ NHÂN GIẢI THƯỞNG 2013 CỦA HỘI NHÀ VĂN HÀ NỘI VỪA
CÔNG BỐ
ĐÔNG LA
Huệ Chi chính là một trong những người đã tổ chức soạn thảo Bản
Kiến nghị về Bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992do Ủy ban dự thảo
sửa đổi Hiến của Quốc Hột VN công bố, ký và xin chữ ký ủng hộ Bản
Kiến nghị đó. Đồng thời họ cũng đưa ra DỰ THẢO HIẾN PHÁP 2013 của
chính họ. Ngày 4/2, Bản Kiến nghị đó đã được ông Nguyễn Đình Lộc, Cựu Bộ trưởng
Tư pháp, dẫn đầu đoàn 15 người, trao tận tay cho đại diện Ủy ban Pháp luật
của Quốc hội. Trong đó có 72 người ký, Huệ Chi đứng thứ 5, Nguyên Ngọc thứ 39,
Phạm Xuân Nguyên thứ 42.
Trong Bản Kiến nghị, tôi đã cho họ có một hành động vô ơn, “ăn
cháo đá bát”, khi họ muốn xóa trắng cả lịch sử bởi họ đã viết: “Lời nói
đầu không phải là chỗ để tuyên dương công trạng của bất kỳ tổ chức hay cá nhân
nào”. Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối sự hiến định quyền lãnh đạo đất
nước của ĐCSVN, người đã lãnh đạo nhân dân ta đánh thắng ngoại xâm, giành lại
chủ quyền đất nước, và đang đưa đất nước dần phát triển: “…việc định trước vai
trò lãnh đạo nhà nước và xã hội thuộc về một tổ chức chính trị hay một tầng lớp
là trái với quyền làm chủ của nhân dân, quyền con người, quyền công dân”.
Thay điều đó, trong DỰ THẢO HIẾN PHÁP 2013 của họ, họ đã đòi
đa đảng: “Điều 9. Đảng phái chính trị
Các đảng phái chính trị được tự do thành lập và hoạt động
theo các nguyên tắc dân chủ. Quyền đối lập chính trị được tôn trọng”.
Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối chính sách đất đai
của nhà nước: “Điều 57 Dự thảo tiếp tục khẳng định đất đai “thuộc sở hữu toàn
dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu” là duy trì quy định sai trái”.
Nước ta, chế độ phong kiến lạc hậu, giang sơn là của vua,
ruộng đồng là của địa chủ, đã bị xóa bỏ. Đất đai là tài sản thiêng liêng mà
biết bao anh hùng liệt sĩ đã đổ máu để giành lại cho tổ quốc, cho nhân dân. Vì
vậy mỗi công dân đều có quyền sử dụng đất bình đẳng trước pháp luật
nhưng không ai được độc quyền sở hữu đất. Đó là một chính sách đúng
đắn của chế độ XHCN. Còn chuyện tệ nạn trong lĩnh vực đất đai, vì phát triển
quá nhanh nên một phần là do văn bản pháp lý không theo kịp, một phần là do
trình độ cũng như phẩm chất của cán bộ các cấp. Cái cần chỉnh sửa và bổ sung chính
là về những cái đó chứ không phải chuyện sở hữu.
Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối sự lãnh đạo của
Đảng đối với Nhà nước: “Các nhánh quyền lực … không thể bị chi phối bởi
bất kỳ một tổ chức hay cá nhân duy nhất nào, nghiêm cấm mọi sự độc quyền quyền
lực”.
Trong Bản Kiến nghị, họ cũng đã phản đối sự lãnh đạo
của Đảng đối với Lực lượng vũ trang: “Lực lượng vũ trang … không phải
trung thành với bất kỳ tổ chức nào… Chúng tôi yêu cầu bỏ quy định lực lượng vũ
trang phải trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam”.
Một vị tướng đã vạch ra âm mưu của họ, đã biến một đội quân
cách mạng, một đội quân đã được sinh ra từ chính sự chỉ đạo của Đảng và Bác Hồ,
mà “người anh cả”, vị “tổng tư lệnh đầu tiên”, chính là Đại tướng Võ Nguyên
Giáp, thành một “đội quân rô-bốt”!
V. v…
Như vậy sự chống đối ĐCSVN và chế độ hiện thời của họ là
toàn diện và triệt để. Sau khi đưa Bản Kiến nghị, họ đã tuyên truyền, vận
động xin chữ ký rộng khắp để gây sức ép đối với Đảng và Nhà nước VN. Nhưng buồn
cười ở chỗ bạn
banconong trên
trang blog của mình đã vạch ra sự gian dối của họ bằng cách gửi một danh sách
ma với các tên được xếp đặt để chơi chữ:“Bần Sẽ Cho Nhân Sĩ Vố Đau”; “Ba Cái
Trò Mị”; “Nguyễn Đình Tương” (ghép Nguyễn Đình Lộc với Nguyễn Phước
Tương), v.v…
Trước hành động “lật pháp”, “lật đổ chế độ bằng chữ nghĩa”
như vậy, cả ba người nói trên còn đều có bề dầy tiền sự chống phá đất nước theo
nhiều dạng, nhiều kiểu khác nhau.
Về Nguyễn Huệ Chi
Đầu tiên, qua việc ca ngợi Cao Xuân Huy, Huệ Chi đã bác bỏ
Chủ nghĩa Mác vốn lấy cơ sở lý luận từ Chủ nghĩa Duy vật Biện chứng: “Nếu từ
trước tới nay chúng ta phân triết học thành duy vật và duy tâm… thì dưới con
mắt Cao Xuân Huy, cách phân chia như vậy… không tránh khỏi vi phạm lô-gic”. Huệ
Chi cũng đã tuyên bố: “học thuyết tương đối của Einstein rọi sáng cho cả một
thời đại mới: thời đại “giải lý tính””. Dù không hiểu khoa học, nhưng
Nguyễn Huệ Chi vẫn tuyên ngôn sai lầm như vậy bởi muốn rút ra “Ý nghĩa của
cuộc đấu tranh phát huy tương đối luận”, để hành động phủ nhận
thành quả cách mạng của mình có vẻ có “cơ sở khoa học”:
“Chúng ta đã từng rút được không ít bài học thấm thía
về sự cả tin vào ý chí của một thời vốn được mệnh danh là “thời đại cách mạng
lay trời chuyển đất” … khi ta mơ ước chân thành mà cũng có phần nông nổi về lý
tưởng tối hậu của cuộc đấu tranh giai cấp”.
Từ những quan điểm đó, bằng mọi việc, từ viết bài, bênh vực
những cá nhân phạm pháp, biểu tình, v.v… Huệ Chi đều ở trên tuyến đầu kích
động, gây nguy cơ cho an ninh quốc gia. Đặc biệt Huệ Chi đã lập ra trang
Bauxite Việt Nam lợi dụng mọi
chuyện để chống đối. Gần đây nhất trong vụ Lê Hiếu Đằng kêu gọi “lập Đảng mới”
mà dư luận đã phản đối quyết liệt, Huệ Chi: “được tin ông Lê Hiếu Đằng phải cấp
cứu ở BV Bình dân, tôi và bạn bè đã đến thăm ông. Chúng tôi nhìn nhau khôn xiết
bồi hồi”, rồi cho biết chỉ “vài ngày sau” Lê Hiếu Đằng đã gọi điện: “tôi
đã ra viện, đã trở về với đội ngũ” và đã viết cái bài tai tiếng
Suy
nghĩ trong những ngày nằm bịnh… được chính Nguyễn Huệ Chi đăng trên
trang
boxit của
mình.
Bàn về cái giải “Thành tựu trọn đời” của Huệ Chi,
không thể không tham khảo ý kiến của GS Mai Quốc Liên và GS
Nguyễn Đình Chú về tài năng cũng như nhân cách của Huệ Chi.
GS Mai Quốc Liên, trong bài
Vu cáo
chính trị, mập mờ học thuật, viết về công: “Ông NHC hầu như không làm công
trình riêng. Ông chuyên đi “chủ biên” lấy bài nhiều người khác in, viết Lời
giới thiệu rồi đề mình chủ biên”; về tài: “Đằng này là lấy của người, biên tập,
chữa một số chỗ chứ đâu phải dịch? Sửa có 1 chữ cũng ký tên mình vào! Đúng là
“lợn lành chữa thành lợn què”!”; về đức: “Hỡi ôi! …Giá như ông Nam Trân còn
sống chả biết ông nghĩ sao! … Những học trò ấy đã vượt qua đầu ông, bất
chấp tấm lòng và con chữ mà ông “bồi ủng”! Kể ra hơi tàn nhẫn. Mà không chỉ có
Nam Trân. Đến cụ Nguyễn Sĩ Lâm, Viện trưởng Viện Đông Y, một nhà Hán học cự phách,
… cũng bị NHC cướp chữ!”.
Rồi ông “Xin tạm kết đôi điều”: “Về mặt chính trị: ông NHC
muốn giương cờ làm “nhà dân chủ” … đó là sự chọn lựa của ông. Nhưng, ông
không nên vu cáo, chửi bới những người khác… “Dân chủ” mà như thế sao được? Dân
chủ trước hết là phải tôn trọng những người khác ý kiến với mình, chứ đâu lại
thô bạo, thô lỗ như một kẻ vô học, vô đạo thế. Theo tôi, ông không phải là
người dân chủ. Ông đã từng tham vọng học thuật một cách “bá đạo”, nay nhảy sang
làm chính trị lúc cuối đời. Tôi mong ông hãy suy nghĩ lại cho kỹ, đừng quá nóng
giận mà mất khôn. Làm chính trị chẳng dễ hơn làm nghiên cứu đâu, ông NHC ơi!”
Về Nguyên Ngọc
Được nhận giải kỳ này thấy ông rạng rỡ lắm. Nhưng đã có thời
một bên Nhà nước quyết tâm tôn vinh Nguyên Ngọc bằng được thì thôi thì một bên
Nguyên Ngọc cũng quyết tâm từ chối bằng được thì thôi! Ông ta từng xin rút khỏi
cả đề cử Giải thưởng cao quý nhất, Giải Hồ Chí Minh. Dường như tất cả
những gì thuộc thể chế này ông đều muốn quay lưng lại? Phải chăng ông chỉ vui
khi người trao giải chính là Phạm Xuân Nguyên, một “đồng chí” của ông trên trận
tuyến mới?
Nhớ lại hồi 1979, với cương vị một Bí thư Đảng đoàn Hội Nhà
Văn VN, Nguyên Ngọc từng đưa ra bản Đề dẫn:
“Hôm nay, trong hội nghị này, chúng ta… với tư cách là
những người cầm bút của Đảng, tức là những người vừa là những người chiến sĩ
của Đảng trên mặt trận văn học, vừa là bộ phận tham mưu của Đảng trên mặt trận
này”.
Nhưng rồi ông đã bị mất tất cả bởi đã ủng hộ hoặc trực tiếp
là bà đỡ sinh ra một đội ngũ “chiến sĩ” như Dương Thu Hương, Nguyễn Huy
Thiệp, Bảo Ninh,… lớp sau là Đỗ Hoàng Diệu,… rồi trong những
ngày hôm nay là Huy Đức, Nhã Thuyên, v.v…
Những “chiến sĩ” trên chính là những người đã tấn công
vào thành trì mà nhân tính của con người đã dựng lên, từ những chuẩn mực của
đạo lý, luân lý, pháp lý đến thẩm mỹ.
Dương Thu Hương từng nói đã khóc như cha chết trong ngày chiến
thắng; Nguyễn Huy Thiệp đã nôn mửa vào cuộc chiến chống xâm lược; Bảo Ninh thể
hiện sự tuyệt diệt niềm vui sống sau chiến thắng; Đỗ Hoàng Diệu cho cách mạng
VN đến với Chủ nghĩa Mác như một cô gái cưới một xác chết; Huy Đức nhìn lịch sử
qua lỗ đồng xu; Nhã Thuyên ca ngợi thơ nhóm Mở Miệng, một thứ thơ bẩn, tục tĩu,
diễu cợt cả lich sử, cả lãnh tụ cho đến tôn giáo!
Đó là những “chiến sĩ” tiêu biểu của Nguyên Ngọc, một nhà
văn quân đội từng được Đảng và Nhà nước kỳ vọng giao cho trọng trách lãnh đạo
công cuộc đổi mới nền văn chương Việt Nam.
Nguyên Ngọc hiện đã trên 80 xuân, nghĩa là đã vào tuổi rất cao rồi.
Khi tôi mới được chào đời thì ông đã viết truyện Rẻo cao; tiếc là đến
hôm nay thì cả tâm và trí ông càng ngày càng thấpxuống. Tất cả những vụ
quấy rối ông đều có mặt. Gần đây nhất khi dư luận đồng loạt phê phán luận văn
của cô Nhã Thuyên nói trên, ông cho là đã có một sự chỉ đạo của Hội đồng
lý luận Văn học Nghệ thuật Trung ương: “vụ đả kích luận văn Đỗ Thị Thoan
đã đưa chúng ta «về thời kỳ đồ đá, nhất là trong lĩnh vực tư tưởng văn hóa”! Mà
theo ông Hội đồng đó “chẳng biết chút gì về văn học nghệ thuật”, là “một sự sỉ
nhục to lớn đối với toàn bộ giới văn nghệ và lý luận văn nghệ”.
Về thơ của nhóm Mở miệng, tôi đã viết ngoài hành động
có tính nổi loạn, ngoài việc báng bổ lãnh tụ, việc báng bổ các bậc thần thánh
trong tôn giáo là hành động của những kẻ lưu manh, vô văn hóa, xúc phạm nghiêm
trọng tín ngưỡng giáo dân. Giáo hội Thiên Chúa giáo và Giáo hội Phật giáo cần
phải kiện những kẻ phạm pháp và kiện Trường Đại học Sư phạm ra tòa. Như vậy,
tại sao Nguyên Ngọc lại có thái độ như trên? Phải chăng Nguyên Ngọc sống ngoài
vòng pháp luật, trở về cái thời bầy đàn, ăn lông ở lỗ?
Về Phạm Xuân Nguyên
Phạm Xuân Nguyên với tôi là một sản phẩm của lỗi hệ thống,
một kẻ cơ hội, tham nhũng danh lợi trong lĩnh vực văn học nghệ thuật. Bởi một
tay Nguyên nhận huy hiệu 30 năm tuổi Đảng, một tay lại ký Kiến nghị lật đổ
Đảng; bởi Nguyên là một quái thai của tư duy, luôn ca ngợi thứ văn chương phản
đạo lý, phản thẩm mỹ!
Khởi đầu Phạm Xuân Nguyên theo đuôi Nguyên Ngọc, ca ngợi
cuốn Nỗi buồn chiến tranh với cái lập luận kỳ quái, không còn phân
biệt được thiện, ác như thế này: “Cuộc chiến được mô tả trong tác phẩm này
… những người lính là những con người bị vất vào cuộc chiến, buộc phải
bắn giết nhau”. Phạm Xuân Nguyên cũng hớn hở dựa vào những lời đánh giá của
những tác giả là những người phía bên kia chiến tuyến, họ ca ngợi Nỗi buồn
chiến tranh vì nó đã biện hộ cho thất bại của họ. Dennis Mansker:
"Đây là một bức tranh trung thực và tàn nhẫn đến kinh ngạc về bi kịch của
một người lính Bắc Việt bị tê liệt hết nhân tính của mình sau mười năm tham
chiến”; Leif A. Torkelsen (Columbus, OH United States) cho là “cuốn tiểu thuyết
chiến tranh hay nhất thế kỷ XX”.
Tôi đã viết: “Cái chuyện tôn vinh một tác phẩm giúp cho
người ngoài hiểu sai về dân tộc mình và viết không cần đúng sai để biện hộ cho
đối phương” là việc “lẻn được ra ngoài bằng ngõ tắt”, mang sản phẩm của cuộc “đổi
chác” chứ không phải “đổi mới” văn chương, đổi những thứ vô
giá thiêng liêng, “sự chính nghĩa”, lấy “những cái có giá cụ thể
hơn”!
Đặc biệt, Phạm Xuân Nguyên còn sáng tạo ra một thuật ngữ mới
là “Phê bình chỉ điểm” mà người “vinh dự” nhận được danh hiệu đó chính là ông
Nguyễn Văn Lưu, cựu Giám đốc NXB Văn học. Theo Phạm Xuân Nguyên: “Đó là kiểu
phê bình cốt điểm mặt chỉ tên những người bị coi là sai trái, sai lầm, lệch
lạc, phản động theo một cách đọc văn bản sáng tác và văn bản phê bình thiên về
chính trị, quy về chính trị”.
Tất nhiên Phạm Xuân Nguyên đã đưa ra khái niệm đó bằng cái
đầu không còn biết phân biệt được phải trái, thiện ác như đã phân tích.
Không phải tự phát nhất thời, hành động của Phạm Xuân Nguyên
đã thành hệ thống. Nên theo tôi, việc Phạm Xuân Nguyên được bầu là Chủ tịch Hội
Nhà Văn Hà Nội là một sự thất bại của sự dân chủ thiếu sự lãnh đạo của Đảng.
Trong lĩnh vực chính trị, tư tưởng và văn hóa cũng như bất cứ lĩnh vực tri thức
cao sâu nào, ý kiến đám đông không phải là chân lý. Chính vì thế những nước tự
cho là “thiên đường tự do” như Mỹ vẫn thực hiện một nền dân chủ đại diện chứ
không phải dân chủ trực tiếp. Thành ủy Hà Nội chắc đã quên mất lời dậy của Chủ
nghĩa Mác về Nguyên lý Tập trung Dân chủ, để phần dân chủ ăn hết phần tập
trung!
Vốn coi Phạm Xuân Nguyên ở tầm rất thấp cả về tài năng lẫn
nhân cách nên tôi ít để ý, mãi gần đây mới biết Phạm Xuân Nguyên là Chủ tịch
Hội Nhà Văn Hà Nội, và đúng là “té ngửa” khi biết Nguyên cũng là một Đảng viên
ĐCSVN! Với cương vị đó Nguyên đã gây ra hậu quả gì tôi không biết, chỉ khi Lê
Tú Lệ, một nữ thi sĩ mà tôi chỉ biết sơ ở Hội Nhà Văn TPHCM, đã hỏi xin tôi bài
“Lịch sử nhìn qua lỗ đồng xu” viết về Huy Đức. Số là sau khi gặp Lệ thì tôi
được biết Tú Lệ còn là một luật gia, đã là một cán bộ thuộc Ban Tuyên giáo
Thành ủy TPHCM, Tú Lệ đã tặng tôi cuốn sách Văn học Nghệ thuật đôi điều
nói lại, mà theo Đạo Phật mọi thứ đúng là lại theo duyên khởi cả. Bởi trong
cuốn của Tú Lệ, bài tôi chú ý nhất lại chính là bài liên quan đến Phạm Xuân
Nguyên. Đó là việc Hội Nhà Văn HN đã tặng “thành tựu trọn đời” cho Trần
Dần như trao cho Huệ Chi hôm nay. Tú Lệ đã cho: “Vụ việc này như một gáo nước
lạnh tạt vào mặt những người cầm bút chân chính” bởi theo Tú Lệ thơ của Trần
Dần: “…những bài thơ, câu thơ đẹp như tranh ấy lại bị lấn át giữa hỗn mang
những thằng thịt, con truồng, những jờ joạc, giao cấu…”, như:“Jao cấu
théinnipipédé jọc lọc chè fic”; “Jao cấu jứt jít sẹo thuốc jụn nõ điếu”…
Việc Hội nhà Văn Hà Nội trao giải cho Huệ Chi và Nguyên Ngọc
hôm nay quả là không phạm pháp, vì hai người đều là công dân tự do. Nhưng con
người là một thể thống nhất, nhất là lĩnh vực tư tưởng văn hóa. Dù những tác
phẩm của họ xứng đáng được trao giải nhưng khi chọn trao giải không thể không
xét đến toàn bộ những hành động cũng như quan điểm của họ. Hội Nhà Văn Hà Nội
là một tổ chức thuộc thể chế này không thể tôn vinh những người có hành động và
tư tưởng lật đổ chính thể thể đó, chưa nói đến việc họ còn có rất nhiều sai
trái về quan điểm thẩm mỹ và đạo lý.
Thật e ngại khi bài học về sự tan vỡ Liên Xô luôn sờ sờ
trước mắt, nhưng nhiều hành động làm LX tan vỡ hồi ấy lại đang đàng hoàng được
thực hiện trên đất nước chúng ta trong những ngày hôm nay. Chúng giống như tổ
mối dần phá hủy thân đê; như ung thư giai đoạn đầu, người ta không thấy gì, nhưng
không cắt bỏ sớm thì sẽ đến một giai đoạn phát triển mà không thuốc nào, không
giải phẫu nào cứu nổi. Lúc đó đất nước sẽ lại là loạn, là bần hàn!
Với tư cách một công dân VN, một nhà văn thuộc Hội Nhà văn
TPHCM, vì luôn tâm đắc với lời dậy của nhà bác học vĩ đại nhất trong lịch sử
nhân loạn là Einstein: “The world will not be destroyed by those who do evil,
but by those who watch them without doing anything” (Thế giới sẽ không bị phá
hủy bởi những kẻ làm điều ác, nhưng bởi những người thấy chúng mà không hành
động gì cả), tôi viết lá thư ngỏ này. Kính mong các vị có trọng trách và mọi
người có lương tri quan tâm. Tất cả chỉ vì sự ổn định và phát triển của đất
nước, vì sự trường tồn của sự nghiệp cách mạng của nhân dân, của Đảng, của Bác
và của vị Đại tướng muôn ngàn lần kính yêu vừa qua đời.
Cầu mong bác Đại tướng phù hộ cho con chiến thắng cái dốt,
cái ác trên trận tuyến chữ nghĩa này!
TPHCM 14-10-2013
Nguồn: Báo Văn Nghệ TPHCM số ra ngày 24-10-2013