Trong phần lớn những chặng đường đời đã qua, Nguyễn Ngọc Phú vẫn ngày ngày đều đặn đi về với nơi chốn sinh dưỡng ra anh: làng Thạch Kim ở vùng biển Cửa Sót. Với anh, quê hương có ý nghĩa thật đặc biệt: “Tôi đi xa qua những tháng năm dài/ chiếc ba lô xanh màu quân phục/ mới đến đầu thôn cả xóm làng đã biết/ Quê hương mình đùm bọc lấy hồn tôi”. Gắn bó với làng quê suốt tuổi ấu thơ, xa cách, rồi anh lại trở về hòa mình với nhịp sống quen thuộc, tưởng như cảnh vật cũng già theo những trải nghiệm đời người. Cái khoảnh khắc “Thót một tia tôm càng/ Búng giật lùi kí ức” đã trả tâm hồn người nghệ sĩ về với bản nguyên của nó, để anh được nhìn vạn vật quanh anh bằng cái nhìn tươi mới trong sự ngạc nhiên ban đầu.



 NGUYỄN NGỌC PHÚ NẺO VỀ TUỔI THƠ

                            NGUYỄN THANH TRUYỀN

      Đọc Nguyễn Ngọc Phú, tôi thích những câu: “Hẫng hụt tháng ngày tăm cá/ Thót một tia tôm càng/Búng giật lùi kí ức/ Mơ cầu vồng bắc sang...”. Cái thế giới biển trời mà tác giả gợi lên bất chợt đưa ta xa rời những ưu tư, hẫng hụt, chống chênh thường thấy ở cõi đời để về với miền kí ức trong trẻo, an nhiên, thơ mộng, diệu kì. Khi đọc những bài thơ viết cho thiếu nhi của anh, tôi lại nhớ đến những hình ảnh thơ sinh động ấy. Những trải nghiệm đã chìm khuất sau sự liên tưởng rất bất ngờ. Sức nghĩ và sức cảm mới lạ mà trong trẻo này giải thích vì sao Nguyễn Ngọc Phú lại khiến ta ngạc nhiên thú vị khi đọc những bài thơ anh có được trên hành trình trở về tuổi thơ.

      Trong phần lớn những chặng đường đời đã qua, Nguyễn Ngọc Phú vẫn ngày ngày đều đặn đi về với nơi chốn sinh dưỡng ra anh: làng Thạch Kim ở vùng biển Cửa Sót. Với anh, quê hương có ý nghĩa thật đặc biệt: “Tôi đi xa qua những tháng năm dài/ chiếc ba lô xanh màu quân phục/ mới đến đầu thôn cả xóm làng đã biết/ Quê hương mình đùm bọc lấy hồn tôi”(Hồn quê). Gắn bó với làng quê suốt tuổi ấu thơ, xa cách, rồi anh lại trở về hòa mình với nhịp sống quen thuộc, tưởng như cảnh vật cũng già theo những trải nghiệm đời người. Cái khoảnh khắc “Thót một tia tôm càng/ Búng giật lùi kí ức” đã trả tâm hồn người nghệ sĩ về với bản nguyên của nó, để anh được nhìn vạn vật quanh anh bằng cái nhìn tươi mới trong sự ngạc nhiên ban đầu. Trở về tuổi thơ, trong cái nhìn thơ trẻ, Nguyễn Ngọc Phú được trở về với sự hồn nhiên, trong sáng, ngộ nghĩnh, vô tư; tạm quên những khúc biến tấu ngày thường để hát những bài ca vỡ lòng về thế giới.

      Thế giới rộng lớn mở ra từ những điều gần gũi, thân thuộc liên quan đến những đồ vật, con vật quanh ta. Tất cả bỗng trở nên mới lạ, đầy lí thú. Cây lá vườn nhà, những loài vật, đồ vật được Nguyễn Ngọc Phú tắm gội bằng cái nhìn trong trẻo, thơ ngây. Đây là những câu hỏi thường ngày của trẻ thơ ham hiểu biết: “Quả Cau có tai đâu/ Mà gọi là Cau điếc// Quả Bí không nhọn sắc/ Lại gọi là Bí đao// Mèo có phải quả đâu/ Sao gọi là Mèo mướp//... Rùa biết gọi: Ba! Ba!/ Ngay từ khi mới nở” (Hỏi); “Ngọn đèn Đom Đóm/ Kì lạ quá thôi/ Trong mưa càng sáng/ Nháy mắt liên hồi// Bão to không tắt/ Nhấp nháy hàng mi/ Đom Đóm tài thật/ Hỏi thắp bằng gì?”(Ngọn đèn đom đóm). Đây là phát hiện bất ngờ khi bé trồng cây hóa ra lại là trồng... xương: “Gân lá hình xương cá/ Uốn lượn hóa Xương Rồng/ Xòe ra thành xương quạt/ Ô hay: Xương ta trồng” (Xương lá). Ta vẫn quen gọi ve sầu, nhưng ở đây trẻ thơ không thấy như thế: “...Dàn đồng ca mùa hạ/ Ve lĩnh xướng mở đầu/ Vít hoa vào thành quả/ Ve chẳng bao giờ sầu”(Ve sầu mùa hạ). Và đây là những khám phá không dễ có trong những điều ta dễ thấy: “Thập thò Chuồn Lửa/ Nhóm bếp cho bà/ Chuồn Voi cõng bão/ Qua mây mỡ gà// Nhóng nhánh Chuồn Ớt/ Nhấm khói cay cay/ Chuồn Kim thì bận/ Vá may suốt ngày// Lim dim Chuồn Đá/ Ngủ gật bờ ao/ Giật mình tỉnh giấc/ Gánh cơn mưa rào.”(Chuồn chuồn). Nói rằng không dễ có bởi những câu thơ trên không chỉ cho thấy khả năng quan sát mà còn thể hiện hiểu biết sâu sắc của người viết về loài vật trong mối quan hệ khăng khít, vi diệu với tự nhiên, thời tiết. Nhưng, cái hay của thơ cho thiếu nhi là ở chỗ sâu sắc mà vẫn đầy chất trẻ thơ, bay bổng, lãng mạn: “Cây rơm không có lá/ Nở một giấc mơ vàng/ Cọng rơm gầy gò quá/ Nuôi chín bao mùa màng// Dáng cây rơm nghĩ ngợi/ Bao vất vả đi qua/ Cho mùi cơm gạo mới/ Thơm lan tỏa trước nhà// Ngày ủ bóng cho gà/ Đêm quây thành nệm ấm/ Cho giấc mơ của em/ Thơm mật ong đồng ruộng ...”(Cây rơm).

      Từ cảm hứng với thế giới vườn nhà, Nguyễn Ngọc Phú mở rộng tầm quan sát ra không gian đồng ruộng, đất trời. Trong cái nhìn trẻ thơ, càng mở rộng không gian, nhà thơ càng có thêm nhiều khám phá. Đồng ruộng là không gian tưởng chẳng còn gì mới mẻ ở đất nước có nền nông nghiệp lúa nước tự ngàn đời. Thế nhưng, với cái nhìn của một đứa trẻ quê đích thực, Nguyễn Ngọc Phú đánh thức ở người đọc niềm khao khát trở về thế giới tuổi thơ, làm nên sự hòa giải kì diệu giữa cảm quan người lớn và tâm hồn trẻ thơ bằng những câu thơ vừa chân thực, gần gũi, vừa sống động, vui tươi, đầy bất ngờ. Sự có mặt của cây gạo giữa đồng quê là theo... cái lí của tự nhiên: “- Bà ơi sao cây Gạo/ Lại mọc giữa đồng ta/ Tháng ba hoa Gạo đỏ/ Rụng cánh vào phù sa?// - Gạo không làm ra lúa/ Tỏa bóng rợp cánh đồng/ Che thợ cày thợ cấy/ Giữa nắng trưa oi nồng...”(Cây gạo). Vẫn theo cái lí của tự nhiên hài hòa, đó là sự tồn tại và sinh trưởng của cỏ: “Cỏ có tên cỏ Mật/ (Có nấu kẹo được không?)/ Cỏ Gà hay thao thức/ Sợ ngủ quên ngoài đồng// Cỏ Lác thì dệt chiếu/ Cỏ May ham thêu thùa/ Cỏ Gấu làm vị thuốc/ Chẳng bao giờ bán mua// Có bao nhiêu thứ cỏ/ Vẫn là cỏ dại thôi/ Đêm nằm nghe “Nghé ọ”/ Cỏ trở mình tốt tươi” (Cỏ). “Mùa chim” là một bức tranh khoáng đạt và rộn rã, cũng thể hiện sự hài hòa vốn có của tự nhiên: Mùa chim rộn đồng ta/ Bay về theo mùa gặt/ Nhặt những gì bỏ sót/ Sau no ấm mùa màng”. Hòa mình vào tự nhiên để khám phá và nhận thức thế giới trong sự hài hòa, tinh khiết là một đặc điểm của tâm hồn trẻ thơ. Ở quãng sơ khởi của hành trình sự sống, trẻ thơ thích đắm mình vào những câu chuyện đồng thoại. Cùng với “Cào cào may áo”, bài thơ “Cua càng thổi xôi” của Nguyễn Ngọc Phú có chất đồng thoại ngộ nghĩnh đầy hấp dẫn ấy: “Cua càng đi hội/ Cõng nồi trên lưng/ Vừa đi vừa thổi/ Mùi xôi thơm lừng// Cái Tép đỏ mắt/ Cậu Ốc vặn mình/ Chú Tôm lật đật/ Bà Sam cồng kềnh// Tép chuyên nhóm lửa/ Bà Sam dựng nhà/ Tôm đi chợ cá/ Cậu Ốc pha trà// Hai tay dụi mắt/ Tép chép miệng: Xong/ Chú Tôm về chậm/ Dắt tay bà Còng// Hong xôi vừa chín/ Nhà đã dựng xong/ Trà pha thơm ngát/ Mời ông Dã Tràng// Dã Tràng móm mém/ Rụng hai chiếc răng/ Khen xôi nấu dẻo/ Nhất cô Cua càng”.

      Các sự vật hiện tượng trong không gian mênh mông và trên bầu trời cao rộng có sức hấp dẫn mãnh liệt với trẻ thơ. Trẻ thơ luôn quan sát tìm hiểu vạn vật bằng cái nhìn nguyên sơ. Trong những bài thơ của mình, Nguyễn Ngọc Phú nhìn thiên nhiên bằng cái nhìn mới mẻ để khơi mở trí tưởng tượng và sự tự do. Trăng đã và vẫn được trẻ thơ hình dung như quả bóng, nhưng ở đây là một cái nhìn rất khác: “Mỗi tháng một rằm/ Trăng tròn má bé/ (Gọi Trăng bằng ông/ Bé thường thích thế!)// Đầu tháng giống lá/ Cuối tháng trổ mầm/  Đêm rằm tròn quả/ Xin mời ông Trăng// Trung thu phá cỗ/ Nhìn lên vòm trời/ Quả Trăng nhả hạt/ Thành ngàn Sao rơi”(Quả trăng). Trăng thì thế, còn những vì sao lại có những cái tên càng khám phá càng thấy thật lạ: “Sao gọi là Sao Chổi/ Quét gì ở trên trời/ (Hay quét bao cơn bão/ Đang rập rình ngoài khơi)// Sao gọi là Sao Hỏa/ Chắc là nóng quá thôi/ (Sao Hỏa nhưng lạnh lắm/ Trên đó chẳng có người)// Sao Thần Nông cày ruộng/ Sao Hôm khép lại ngày/ Sao Mai thường dậy sớm/ Treo sương đầu ngọn cây”(Sao). Người lớn đầy âu lo khi nghe nói về mắt bão, trẻ con lại quan tâm, cảm nhận và hình dung theo cách thật đáng yêu: “Trời đang lặng gió/ Mây nổi tê tê/ Khớp xương bà nhức/ Hình như bão về// Bắt đầu Kiến Lửa/ Gánh gió leo rào/ Chuồn Chuồn rối rít/ Từng đàn lượn chao// Bão đi đủng đỉnh/ Tính được từng giờ/ Mặt trăng mất ngủ/ Thâm quầng âu lo// Em tìm mắt bão/ Giấu ở nơi nào/ Mà sao cây cỏ/ Biết trước bão vào” (Mắt bão). Nét hồn nhiên, đáng yêu của tâm hồn trẻ thơ như thăng hoa trong bài thơ về nắng: “Nắng sàng qua mắt lá/ Chấp chới nở thành hoa/ Chú Chuồn Kim xâu chỉ/ Thêu nắng lên mái nhà// Hương nắng tan vào đất/ Cho trái chín ngọt lành/ Cơn mưa rào bất chợt/ Hoa nắng ngời lung linh// Trưa nay bé chực rình/ Ngắt một chùm hoa nắng...”(Hoa nắng). Bài thơ kết lại mà vị ngọt nó gợi lên còn ngân mãi trong lòng!...

      Trong hình dung của trẻ thơ, mọi vật trong tự nhiên đều hành động như con người. Những sự vật hiện tượng vốn vô tri, theo chiều liên tưởng mạnh mẽ, phong phú tất thảy đều bừng thức sức sống. Với phép nhân hóa được vận dụng rộng rãi và hiệu quả, Nguyễn Ngọc Phú khiến thế giới tự nhiên xa lạ trở nên rất gần gũi, và vì thế chuyện của tự nhiên lan tỏa đến và dừng lại ở những hình dung, vỡ lẽ về cuộc sống con người. Nhìn vào vạn vật, nảy sinh những nghi vấn, qua quan sát liên tưởng, các em sẽ biết thêm một điều gì đó mới mẻ, và sẽ tự thức nhận một ý nghĩa nào đó được bật lên tức thời. Trong thơ Nguyễn Ngọc Phú, các sự vật hiện tượng cũng khoác chiếc áo của riêng mình trong từng thời điểm, cũng mắc võng, cũng đu đưa nhịp ru,... Trong cái nhìn trẻ thơ, cơn mưa có cả bộ sưu tập trang phục: “Cơn mưa mặc áo tơi/ Bằng đám mây màu xám/ Gặp ngày nắng trải phơi/ Áo tơi thành lụa trắng// Mưa bóng mây áo ngắn/ Cơn mưa bão áo dày/ Mưa ngâu thì áo mỏng/ Áo dài mưa bụi bay// Áo khoác hờ qua vai/ Cơn mưa rào đỏng đảnh/ Bỗng rùng mình chợt tạnh/ Quên cả cúc không cài”(Cơn mưa mặc áo). Những sắc màu hình dáng của mưa cuối cùng đọng lại trong ấn tượng bất ngờ với mưa rào. Cái “rùng mình” của cơn mưa rào điệu đà được nhà thơ miêu tả rất tự nhiên đem lại cho bạn đọc những phản ứng thú vị. Võng, nôi là những hình ảnh gắn với tuổi ấu thơ trong căn nhà nhỏ, khi lớn lên các em lại hình dung về hình ảnh ấy trong vạn vật: “Cầu vồng bắc võng / Sau cơn mưa rào/ Con thuyền mắc võng/ Bồng bềnh sóng chao// Võng tre kẽo kẹt/ Võng đay xù xì/ Võng dù thin thít:/ Ngủ đi! Ngủ đi!// Bao nhiêu cánh võng/ Đều mắc hai đầu/ Lưng bà võng xuống/ Biết mắc vào đâu.”(Võng). Khi những liên tưởng dẫn dắt các em đến đúc kết “Bao nhiêu cánh võng/ Đều mắc hai đầu”, nghi vấn “Lưng bà võng xuống/ Biết mắc vào đâu” nảy sinh, thì chắc chắn chẳng ai còn đi tìm câu trả lời cho cái vế “mắc vào đâu nữa” mà sẽ lặng lẽ nhìn vào lòng mình.

      Là người con của vùng biển, những bài thơ cho thiếu nhi của Nguyễn Ngọc Phú mang dấu ấn quê biển có những nét đẹp đặc biệt. Một thế giới đa sắc màu được miêu tả từ nhiều góc nhìn tạo thành những thước phim sống động đầy chất thơ. Đó là thế giới của những người lao động miền biển với công việc hằng ngày của họ, được nhìn bởi cái nhìn so sánh rất ấn tượng của trẻ thơ: “Giống như một chú cào cào/ Người đi cà kheo dưới nước/ Chiếc vó thùng thình vớt ruốc/ Hình như vớt cả chiều lên” (Biển). Đó cũng là thế giới lí tưởng cho bé vui chơi, đùa nghịch, thể hiện mình: “Em chạy thi với sóng/ Sóng luôn luôn dẫn đầu/ Đến bờ rồi em vượt/ Sóng mệt nhoài nằm sau” (Chạy thi với sóng); “Con thuyền như cánh diều cong/ Chơi trò “dung dăng dung dẻ”/ Bập bênh bên bờ bên bé/ Thử xem ai nhẹ hơn nào?” (Biển). Ở đó, các cô cậu học trò có thể có những hình dung thật lạ mà cũng rất có li, kiểu: “Biển là tờ giấy thấm/ Ngấm từ đêm sang ngày/ Mặt trời là cục tẩy/ Xóa tan bao màu mây.”(Biển và mặt trời). Cái nhìn trẻ thơ giúp các em phát hiện thấy thiên nhiên vĩ đại mênh mông kia còn âm thầm làm những công việc tinh vi như thanh lọc thế giới: “Mây cuộn lên từ biển/ Chở cả cơn mưa rào/ Nước mưa sao ngọt thế/ Vị mặn mòi biển đâu” (Mây). Với biển, trẻ thơ tha hồ khám phá và không ngớt ngạc nhiên trước vẻ đẹp và sự giàu có của biển cả quê nhà. Trong muôn ngàn sinh vật biển, chỉ nhắc đến cá thôi, đã hiện lên bao vẻ kì diệu, hấp dẫn: “Cá Chuồn có cánh đâu/ Bay là là mặt nước/ Suốt một đời chân thật/ Cá Dơi xòe hai mang// Cá Ngựa chẳng có bờm/ Ăn phù du thay cỏ/ Không biết hỏi: đâu đâu/ Vẫn gọi là cá Chó!// Chẳng rù rì mờ tỏ/ Sao gọi là cá Ong/ Không cày vỡ ruộng đồng/ Cá Bò chơi bong bóng// Cá Ve thường lặng tiếng/ Cứ mỗi độ hè sang/ Ríu rít tiếng gọi đàn/ Cá Heo đa cảm nhất/ Chọn bạn chơi thân thiết/ Sao lại gọi cá Lầm/ Mắt cá mọc ở chân/ Nhắc em đi khỏi lạc” (Cá). Ý nghĩa sâu xa hay bài học của những liên tưởng từ cá cũng phong phú như bản thân biển cả có muôn vàn loài cá vậy! Biển, qua thơ Nguyễn Ngọc Phú, sống động và đầy chất thơ dẫn dụ trẻ thơ khám phá không chỉ bởi thế giới sinh vật biển mà còn hấp dẫn từ những sự vật vốn vô tri như con thuyền trên sóng nước “Gặp ai cũng gật đầu chào”, cây buồm “Qua bao bão tố/ Buồm vẫn căng phồng/ Gặp bờ êm ả/ Cánh buồm ngả lưng”, và mắt lưới... Cái nút thắt nhỏ bé là “mắt lưới” hiện lên lung linh rất thơ: “Gió đan qua mắt lưới/ Làm rối cả tay em/ Cành phi lao trước ngõ/ Đem gió rắc lên thềm// Chiếc vảy cá bắt đèn/ Nở thành sao lấp lánh/ Chiếc vó tung giữa trời/ Mắt lưới nhìn đăm đắm// Áo cha choàng áo lưới/ Con sóng cuộn tay mình/ Đi đêm không sợ lạc/ Mắt lưới ngời lân tinh”(Mắt lưới)! Nếu ở những trường ca về biển, những khúc biến tấu biển, Nguyễn Ngọc Phú đầy suy tư, trở trăn thì ở những bài thơ viết cho thiếu nhi (hay cho ấu thơ của chính mình?!) này, tâm hồn anh thấm đẫm chất thơ của trẻ thơ trong trẻo, đẹp vẻ đẹp hồn nhiên.

      Thơ thiếu nhi của Nguyễn Ngọc Phú thể hiện cảm xúc của anh trước bức tranh cuộc sống quanh mình với tất cả những gì gần gũi với tuổi thơ. Ngoài những sáng tác có thể kể ra theo các đề tài trên, bạn đọc nhỏ tuổi còn có thể gặp trong thơ anh những cảm nhận, những cái nhìn ngộ nghĩnh, thú vị khác. Câu chuyện “Mẹ gà con vịt” không lạ lắm với những em bé quê, nhưng gặp lại trong thơ Nguyễn Ngọc Phú ta lại mỉm cười: “Mẹ gà ấp trứng/ Nở chú vịt con/ Vịt kêu: Lạc... lạc!/ Đôi mắt xoe tròn...” Không ít bạn trẻ sẽ thấy bất ngờ rồi gật gù trước phát hiện này: “Nước nổi màu bồ hóng/ Không nấu vẫn bốc hơi/ Hay mùa đông giấu lửa/ Sau màu tro da trời.”(Mùa đông). Các bài “Hạt điện”, “Bữa ăn: chiếc xe đạp”, “Quả đêm”, “Xe lửa”. “Khói”, “Tóc đèn”, “Tóc suối”, “Tuổi cây”, ... là những bài thể hiện được cái nhìn tinh nghịch, ham khám phá của trẻ thơ. Ở mỗi bài, có thể lẩy ra những phát hiện miêu tả tài hoa mà rất thơ trẻ.

      Không gian thiên nhiên và không gian sinh hoạt miền quê biển ùa vào thơ anh theo những chiều liên tưởng phong phú và mãnh liệt. Thơ thiếu nhi thường được lập tứ nhờ cảm xúc mới mẻ và liên tưởng hết sức bất ngờ, thú vị. Nguyễn Ngọc Phú không chỉ có được những cảm xúc và liên tưởng trong mỗi bài thơ, hơn thế, cảm hứng tuổi thơ bừng thức đã dắt dẫn con người thi sĩ giàu kinh nghiệm mở rộng trường liên tưởng ở phương diện đề tài, nên anh có được không chỉ là những chùm bài mà là những chuỗi bài. Nói như đại thi hào R.Tagore, thế giới tuổi thơ là nơi “lý trí lấy luật của mình làm diều đem thả”(trích “Thế giới của bé”, tập “Trăng non”), lí trí nhường cho/ chịu sự dắt dẫn của cảm xúc, của liên tưởng. Những liên tưởng mở rộng lan tỏa tự nhiên, ngẫu nhiên, hồn nhiên theo những trường nghĩa giúp Nguyễn Ngọc Phú có được rất nhanh các chuỗi bài. Liên quan đến cây thì có các chuỗi: cây rơm - cây buồm, lá - hoa - quả - hạt... Từ “quả” lại có: quả mùa thu - quả đêm - quả trăng... Từ “áo” thì có: áo - cơn mưa mặc áo - cào cào may áo... “Mắt” lại có: mắt bão - mắt lưới... Từ điểm xuất phát, các liên tưởng dần chuyển nghĩa cả hệ thống ngôn từ. Đó là một đặc điểm nổi bật của hình thức thơ thiếu nhi Nguyễn Ngọc Phú. Dung lượng ngắn gọn, liên tưởng bất ngờ, vận dụng nhuần nhuyễn các thể thơ, các thủ pháp so sánh, nhân hóa, trùng điệp, tính đối thoại,... Nguyễn Ngọc Phú thực sự đã làm nên một hành trình về lại tuổi thơ của chính mình, khám phá và sẻ chia thế giới diệu kì của tâm hồn trẻ thơ, để thêm một lần được sống đời sống mơ mộng, hồn nhiên, thánh thiện.

      Nguyễn Ngọc Phú rất chăm chút cho những bài thơ thiếu nhi của mình, chăm chút cho sự ra đời của tập “Mùa chim”. Thành công của tập thơ này chắc chắn sẽ mở ra những hướng sáng tạo mới trong anh. Người đọc chờ đợi và mong muốn đề tài được mở rộng hơn, thế giới trẻ thơ được nhìn bởi nhiều chiều hơn, có lung linh mà cũng có suy tư, có không gian ngoại cảnh để vui chơi như đã miêu tả mà cũng có không gian tâm lí với những nghĩ ngợi từ góc nhìn hồn nhiên nhưng không kém sâu sắc của con trẻ. Một vài chi tiết thơ nếu trau chuốt hơn thì hiệu quả thẩm mĩ sẽ cao hơn. Chẳng hạn khổ thơ “Lời ru chắp cánh/ Bay vào ca dao/ Cánh diều ru gió/ Lên cao, bay cao...”cuối bài “Ru” nên đảo trật tự hai dòng sau lên trước. Hay câu thơ “Tính thuyền thường hay... xấu hổ/ Gặp ai cũng gật đầu chào”, liệu tâm lí các em có như thế?! Bài lục bát “Tóc Suối” khá hay, như cái kết sẽ có sức gợi hơn nếu trong câu “Từ con thác bạc lưng chừng/ Lượn thành tóc suối ngập ngừng... trước em” đảo chữ “tóc suối” thành “suối tóc”. 
   
      Trong ấn tượng của bạn đọc, đã có một Nguyễn Ngọc Phú của những trường ca giàu trải nghiệm, những vần thơ về biển nặng suy tư và một Nguyễn Ngọc Phú khá sắc sảo trong thẩm bình thơ. Với những bài thơ thiếu nhi đã viết trên hành trình trở về tuổi thơ, Nguyễn Ngọc Phú khẳng định được những nét riêng và mở ra nhiều triển vọng. Biêlinxki nói “Sách cho thiếu nhi phải là hội hè”. Những bài thơ của Nguyễn Ngọc Phú, chủ yếu tập hợp trong tập “Mùa chim” ( Nxb Hội nhà văn, 2013) thực sự đã mở ra những không gian như thế. Anh đã viết những vần thơ trong trẻo, tươi mới khơi gợi trong các một cách tự nhiên lòng yêu làng cảnh, yêu trời biển quê hương, yêu những điều bình dị thân thuộc mà rất diệu kì trong cuộc sống...