Vĩnh Thông là một gương mặt văn chương trẻ đang được chú ý ở miền Tây Nam bộ. Không chỉ chăm chú nghiên cứu văn hóa xứ sở An Giang, Vĩnh Thông đi nhiều nơi và gặt hái nhiều suy tư. Chùm thơ mới của Vĩnh Thông chứng minh điều ấy.
HANH TRẮNG
Đêm sâu rồi gác mái phố đẫm sương
Lất phất mưa cuộn dòng bụi đỏ
Ta chờ ai? Lòng trầm dằn dặt
Ta đợi chi? Chân về khuya khoắt
Tàn đêm đối bóng đơn côi
Cuộc chơi buồn có dành cho ta?
Vòng tròn ảo không khởi đầu kết thúc
Không ai vỗ giấc muộn phiền hư thực
Chỉ mình ta và đắng chát bờ môi
Dường ngoài kia lá cũng uống say rồi
Đêm suông dài với phố
mưa ngâu
Chiếc cốc trắng như nỗi buồn hanh trắng
Nào nâng lên… để rồi đặt xuống
Có còn ai cùng nhấm nháp bên đời
Những nụ cười thuở ấy tắt trên môi
Khẽ thôi nào, thành phố của riêng tôi
Hãy xoay nhẹ như một làn khói mỏng
Chút ấm áp giữa phiên tình âm vọng
Bao buồn vui còn đọng lại nơi này
Mà người đi dằn dặt giấc sương bay…
MỘT NHÁNH QUỲNH
Một nhánh quỳnh trăng
trắng sương mai
Một nhánh quỳnh ngời ngời nhan sắc
Mặc đêm dài ương bướng
Và ngày dẫu thôi hồng
Em vẫn như vừa ngan ngát đêm qua.
Có bài hát nào ru nhánh quỳnh hoa
Lãng phiêu vờn giấc muộn
Còn lại đây khoảng trời đôi mắt ướt
Giọt trong veo không là rượu
Mà chuốc say kẻ mơ màng.
Ta rỗng rồi ngôn ngữ về em
Nhánh quỳnh của ta ơi!
Thầm lặng để đến mùa lại rộ
Bàn tay hoa một lần khẽ chạm
Một lần thôi… góc bể chân trời…
Thì cứ ru đời bằng giọng son mềm
Ấp e nhánh quỳnh đang nở
Giữa vòm trời thanh khiết nguyên sơ.
SÀI GÒN THÁNG CHÍN
Những ngày phố như đứa trẻ bi bô
Tập nói bao điều chi rất lạ
Tập nhìn bao mặt người rất lạ
Rao rảo rong đêm
Phố càng đông, đông cả cô đơn
Dòng người trẻ gương mặt nào còn trẻ
Gương mặt nào hung hăng hay lương thiện
Gương mặt nào… của ta?
Vẫn lòng đêm, vẫn phố, vẫn cuộc chơi
Đổi chác bán mua trò người rẻ mạt
Hấp háy tìm đi, những mắt đời luân lạc
Còn được bao lần?
Buồn gì chăng mà lất phất mưa câm
Người nấp phố, phó chúc điều may rủi
Những chuyến bay vẫn ầm ì nền trời đỏ
Tìm thấy giấc mơ không?
Phía cuối chân trời…
Ở CHÙA SAMPROV PRAM
Trên đỉnh phù vân đời sao nhỏ bé
Giữa chốn bằng an người lại bộn bề?
Ta lại về, ta lại về
Đo cao đo thấp với trời mây
Đường tít xa, núi cheo leo, không ngại
Vạch sương lần theo dấu cũ
Hỏi đá sỏi rằng người xưa đi đâu
Tay chạm được mây đa truân
Dưới kia nhân gian ảo ảnh
Chốn bồng lai hay cõi phù trầm?
Thôi thì một lần về
Ta người tỉnh bước ra từ cõi say
Vách núi chìm trong mây
Cổ tự chìm trong mây
Miên viễn…
Chập chùng mây ơi, ta bay nhé!
Tiếng chuông trăm năm, ai người đến trước
Trăm năm rêu phong thành vách, đền đài
Cái gì còn, cái gì mất giữa miền hư?
Người xưa còn để lại ngần nầy
Ta cũng xin cúi đầu đưa tiễn
Những vương triều, cung điện dưới chân mây!
ĐỊNH QUÁN THỨC
Đã bao lần ta thầm gọi lại tên
Định Quán!
Nhiều đêm và nhiều đêm như thế
Định Quán xa mờ…
Đêm Định Quán còn ta với thơ
Có gì rơi có gì rơi
Lá khua, gió bay, sương nghiêng
Hay tiếng thở dài của ai
Còn thức
Là mấy phía mây đen giăng giăng trời Định Quán
Mưa ơi có kịp tỏ bày?
Cũng như bao lần từng đến vội vậy thôi
Cũng dễ hình dung:
Là mưa đêm - mưa thưa rỉ rả
Mưa cầm chân người trong góc nhỏ
Mưa nhạt nhòa
Thêm một ánh đèn trôi.
Bao lần thương
Định Quán chạnh lòng người xa
Bao lần nhớ
Cơn mưa đêm ướt nỗi niềm.
Riêng mưa cứ thế chung chiêng!
VĨNH THÔNG