Mỗi năm mỗi tỉnh đều thi đua nhau mở lễ hội nhằm quảng bá cho địa phương mình, nhắm hút khách du lịch. Có điều nhỡn tiền: Lễ hội tỉnh này y chang lễ hội tỉnh kia. Thậm chí lễ hội trong một tỉnh năm này cũng là sự “xào xáonhững phất cờ đỏ, rung lắc những ngọn tre, tạo những làn sóng giả bằng những tấm khăn lụa… rồi mời các ca sỹ chuyên nghiệp ở trung ương về biểu diễn như năm trước, năm kia…  Các cuộc thi Người đẹp, Hoa hậu thì biến tướng đủ hình dạng, mỗi năm rình rang vài ba cuộc. Người đẹp giống như quả chín, rau vào vụ. Cũng phải chịu vun trồng, chăm tưới tắm, chịu kiên trì chờ mới mong có quả thơm, rau tươi. Chứ cứ vội vàng “bẻ cuống, ngắt ngọn như vầy e mua non bán ép quá …




MÁCH NHỎ VỚI BỘ TRƯỞNG NGUYỄN NGỌC THIỆN

TÔ HOÀNG

Từ ngày nhậm chức tới nay, hình như Bộ trưởng Bộ Văn hóa-Thể thao & Du lịch Nguyễn Ngọc Thiện chỉ mới một lần “xuất chiêu” khi lên tiếng đề nghị biến Nhà Hát Lớn Hà Nội thành “Thánh đường dành cho nghệ thuật đỉnh cao”. Thiết nghĩ, từ trong tâm tư, ước muốn của mình, chắc hẳn Bộ trưởng Thiện còn mong muốn có thêm nhiều lần đề xuất những cải tiến, sửa đổi, nâng cao như vậy nữa…  Xin “mạo muội” mách với Bộ trưởng Thiện một số việc như sau: 

Khoảng mươi, mười lăm năm trở lại đây
, phim điện ảnh Việt Nam xuất xưởng ( ý nhắm tới những bộ phim chính thống, nghiêm chỉnh, chứ không phải thứ phim “hàng chợ”) ngày càng giảm xuống số đơn. Sang năm 2016 này thực sự đã thành số O tròn trĩnh. Ấy vậy, nhưng ngành điện ảnh cứ 2 năm lại diễn ra 2 Liên hoan Phim tầm cỡ quốc gia: LHP Bông Sen 2 năm /1 lần và LHP Cánh Diều/ năm 1 lần. “Hàng hóa không có, họp chợ làm chi?. Đã có nhiều ý kiến cho rằng nên hai thậm chí 3, 4 năm mới tổ chức một lần LHP thôi. Vừa đỡ tốn kém nhân, vật lực; vừa chờ có đủ hàng hóa mới mua bán, trao đổi chứ? Nhưng ý kiến vẫn rơi vào thinh không..
Lại nói tới các Lễ hội ở các tỉnh. Mỗi năm mỗi tỉnh đều thi đua nhau mở lễ hội nh
ằm quảng bá cho địa phương mình, nhắm hút khách du lịch. Có điều nhỡn tiền: Lễ hội tỉnh này y chang lễ hội tỉnh kia. Thậm chí lễ hội trong một tỉnh năm này cũng là sự “xào xáonhững phất cờ đỏ, rung lắc những ngọn tre, tạo những làn sóng giả bằng những tấm khăn lụa… rồi mời các ca sỹ chuyên nghiệp ở trung ương về biểu diễn như năm trước, năm kia…
Các cuộc thi Người đẹp, Hoa hậu thì biến tướng đủ hình dạng, mỗi năm rình rang vài ba cuộc. Người đẹp giống như quả chín, rau vào vụ. Cũng phải chịu vun trồng, chăm tưới tắm, chịu kiên trì chờ mới mong có quả thơm, rau tươi. Chứ cứ vội vàng “bẻ cuống, ngắt ngọn
như vầy e mua non bán ép quá …
Hoạt động truyền hình của nước ta ( điều đương nhiên là ở ngoài tầm tay với của Bộ Văn Hóa-Thể Thao- Du Lịch ). Nhưng xét trên tổng thể, lại có thể xem hiện nay truyền hình là “mặt tiền”, là “nhà máy
sản xuất thức ăn Nghe- Nhìn chủ yếucung cấp cho 90 triệu đồng bào cả nước. Không hiểu do chủ trương nào, gợi ý của ai, từ đầu thập niên những năm 1990, mỗi tỉnh ( thậm chí có những thành phố ) đều có một đài truyền hình. Tiến xa hơn, mỗi đài đu phát sóng 8 rồi 12, rồi 24 tiếng trong một ngày. Người am tường một chút đều biết để có được 1 phút phát sóng sẽ phải tốn kém tiền bạc như thế nào. Các đài đua nhau thu quảng cáo để lấy tiền bù cho việc sản xuất chương trình. Kinh tế thế giới đi xuống, kinh tế trong nước thụt lùi. Quảng cáo ngày càng khan hiếm. Nhà đài liền biến tướng thành nơi chiếu rặt phim nước ngoài ( mua với giá rẻ ) hoặc nhanh chóng làm chức năng của “loài nhai lại” tức chiếu lẫn phim, chương trình của nhau. Rảnh rỗi, cầm chiếc rờ-móc lên tay, kỳ lạ chưa, trên màn hình lươn lướt logo cùng nhạc èng eng của 60, 70 chương trình phát sóng mà sao chương trình đài này y hệt chương trình đài kia, càng khó tìm ra chương trình nào có thể dừng mắt quan tâm chừng mươi, lăm phút…

Nghe qua vài ví dụ “mách nhỏ” như trên chắc Bộ trưởng nghĩ rằng người viết những dòng này lưu ý đến chất lượng của các hoạt động văn hóa.
Quả là cũng có ý ấy. Song cái chính lại là mong Bộ trưởng đế mắt đến khâu LÃNG PHÍ, TỐN KÉM dành cho sự bão hòa như vậy. 

Hoạt động văn hóa hiểu theo nghĩa rộng nhất là làm những gì hợp với lòng dân, hợp với thời
cuộc. Cả nước ta đang đứng trước thách thức sống còn trong việc chi tiêu đồng tiền thu được từ thuế má, từ những nguồn hàng xuất khấu, và nhất là từ nguồn vay nợ của nước ngoài. Cùng với yêu cầu chống tham những, yêu cầu tiết kiệm đã trở thành một quốc sách. Bộ trưởng đã nêu lên sáng kiến biến Nhà hát Lớn TP Hà Nội thành “thánh đường dành cho nghệ thuật đỉnh cao” nay mạnh dạn xin hiến Bộ trưởng mấy biện pháp quyết liệt sau đây (nhằm tiết kiệm tiền bạc ngay ở các lĩnh vực nằm trong tầm tay Bộ trưởng)

CỨ TẠM THỜI QUY ĐỊNH KHOẢNG THỜI GIAN 5 NĂM TỚI ( TỪ 2017 ĐẾN 2022 ) TRONG KHI CHỜ NỀN KINH TẾ ĐẤT NƯỚC PHỤC HỒI, HƯNG KHỞI LÊN, XIN BỘ TRƯỞNG KÝ SẮC LÊNH QUY ĐỊNH:
-Liên hoan phim VN 5 năm tổ chức một lần.
- Lễ hội ở các tỉnh 5 năm tổ chức 1 lần.
- Đề nghị lên Thủ tướng Chính phủ giải tán đài phát thanh, truyền hình ở các tỉnh. Chỉ giữ lại Đài TIếng Nói Việt nam, Đài Truyền Hình VN và các trung tâm tiếp sóng ở Huế, Đà Nẵng,Sài gòn.
- Trong 5 năm tới, tuyệt nhiên không cho phép các địa phương tạc tượng, dựng đài tưởng niệm, xây nhà truyền thống…dưới bất cứ lý do nào. Giảm thiểu tối đa các cuộc hội thảo, các lần tham quan để học tập kinh nghiệm làm ăn ở nước ngoài…Không chi tiền “khủng” để quay những bộ phim “sử thi”, “hoành tráng”. Thực chất đấy là những chiêu trò bày vẽ ra để xà xẻo tiền bạc nhà nước…
..Và còn rất nhiều, rất nhiều những việc tốn kém tiền bạc khác mà kể ra đây không xuể!
Để bảo trọng, Bộ trưởng cứ cứng cỏi nói to với mọi người rằng, mọi việc đều NÊN, đều CẦN, đều CHÍNH ĐÁNG cả. Nhưng xin đợi tới khi đất nước được chỉnh trang, trở nên sung túc, giàu có hơn sẽ bắt tay làm cũng không muộn. Cái NÊN, CẦN, CHÍNH ĐÁNG hơn tất cả lúc này là biết chi đồng tiền cho thật chính xác, vào đúng những việc, những khâu vực dậy nền kinh tế nước nhà. Tránh xa tình trạng cứ phất cờ, gióng trống, quanh năm suốt tháng tưng bừng ca hát mà “lạc quan cách mệnh” như hiện nay, để rồi có lúc lai tỉnh bỗng nhận ra con cháu chúng ta đã mang kiếp nô lệ của nước ngoài từ bao giờ, vì những món nợ chất chồng không trả được!
Điều cuối cùng, xin Bộ trưởng đừng ngó nghiêng khó chịu, bực mình gì với các lĩnh vực khác của đời sống.
Ta là lĩnh vực văn hóa mà!. Bộ ta hãy thử đi tiên phong, được không ?
"Có thực mới vực được đạo"-tổ tiên ta đã căn dặn vậy, Bộ trưởng ơi !
Thực thi được những điều như trên, Bộ trưởng sẽ thực sự xây dựng thêm nhiều « lâu đài dành cho các nghệ thuật đỉnh cao » khác và hiển nhiên thiên hạ sẽ tung hô Bộ trưởng nhiều nhiều !